Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1221: Tình yêu cùng tự do, thành tiên cùng trường sinh (3)




Mà khuôn mặt nhỏ của Hạ Thiền thì vẫn căng thẳng như cũ, trong con ngươi lộ ra một vòng mờ mịt, tựa hồ nghe không hiểu câu chuyện này đang nói cái quỷ gì.

Lúc Lạc Thanh Chu giảng đến thời điểm Tử Hà tiên tử xuất hiện, Bách Linh mới dừng cười, chăm chú lắng nghe.

Rất nhanh, Chí Tôn Bảo đi đến địa điểm Ngưu Ma Vương thành thân.

Khi Lạc Thanh Chu giảng đến Chí Tôn Bảo vì nguyệt quang bảo hạp, bắt đầu lừa gạt Tử Hà tiên tử, Bách Linh lập tức tức giận bất bình nói:

- Nam nhân cặn bã!

- Đã từng có một tình yêu chân thành đặt ở trước mặt ta, ta không có trân quý, chờ đến thời điểm ta mất đi ta mới hối hận không kịp, trong nhân thế, chuyện đau khổ nhất cùng lắm cũng chỉ là như thế này thôi. Nếu như ông trời có thể cho ta một cơ hội nữa, ta sẽ nói cho cô nương kia ba chữ: ‘Ta yêu nàng.’ Nếu như tình yêu chỉ có thể kéo dài được tuần hoặc một ngày, ta hi vọng là...

Lúc Lạc Thanh Chu nói câu nói này, Bách Linh đang lau nước mắt chửi thành tiếng.

- Nam nhân cặn bã, đồ không có trái tim, ô ô...

Ánh mắt Tần nhị tiểu thư thì nhìn về phía thiếu nữ vẫn lạnh lùng như tuyết bên cạnh.

Lúc này, ánh mắt của nàng đang chăm chú nhìn hắn.

- Chỉ có ngươi, có thể ta sẽ đi đến Tây Phương....

- Chỉ có ngươi, có thể bảo hộ ta, cho dù khó khăn cách trở muôn trùng cũng không thể nào ngăn bước chân ta....

Khi Lạc Thanh Chu sinh động như thật học bộ dáng Đường Tăng hát lên bài hát này, Bách Linh lập tức cười nằm trên đất, lăn qua lăn lại, cơ hồ thở không nổi.

Hạ Thiền thì nhíu lông mày, khuôn mặt nhỏ vẫn như cũ căng cứng, càng nghe càng không hiểu.

Khi Lạc Thanh Chu giảng đến đoạn Đường Tăng bị trói chặt, quá dông dài làm cho tiểu yêu tự sát, Bách Linh lần nữa cười nằm bò trên đất.

Bất quá rất nhanh, đến tình tiết Tử Hà tiên tử bị giết.

Sắc mặt Bách Linh lập tức thay đổi.

Khi trên đầu Chí Tôn Bảo mang theo kim cô chú, một bên là Tử Hà tiên tử, một bên là Đường Tăng, trong mắt Bách Linh bắt đầu chứa đầy nước mắt.

- Một bên là tình yêu của mình, một bên là thành tiên thành Phật... Chí Tôn Bảo cuối cùng lựa chọn buông Tử Hà tiên tử... Thật ra từ một khắc đeo lên kim cô chú, hắn đã làm ra lựa chọn...

- Tình yêu và tự do, thành Phật và trường sinh, hắn cầm giữ chính mình, lựa chọn vế sau...

Khi Lạc Thanh Chu giảng đến nơi đây, ai cũng không có phát hiện, thân thể Tần đại tiểu thư hơi run nhè nhẹ một chút.

Lạc Thanh Chu giờ phút này không biết đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại cảm thán vài câu:

- Dùng tình yêu cùng tự do đổi lấy trường sinh, lại có ý nghĩa gì? Hắn vứt bỏ Tử Hà, thật ra đã vứt đi chính hắn, hắn đã biến thành một bộ dáng khác, hắn đã không phải là hắn nữa... Hắn lưu lại, chỉ là một cái xác không hồn....

- Mặt trời chiều ngả về tây, Võ Si và Tử Hà đứng ở trên tường thành, chăm chú ôm cùng một chỗ, thật ra đây chẳng qua là hối hận cùng áy náy mà đáy lòng của hắn lưu lại, sau đó hiện ra huyễn ảnh hư giả mà thôi....

- Hắn muốn dùng cái này để dỗ dành mình, lại không biết mình rất đáng thương và buồn cười giống như một con chó...

Lạc Thanh Chu kể xong.

Bách Linh khóc như mưa, ngăn không được nước mắt.

Tần nhị tiểu thư thì nhíu đôi mi thanh tú, ánh mắt nghi hoặc mà nhìn người bên cạnh.

Tần đại tiểu thư có chút buông thõng lông mi, vẻ mặt hốt hoảng, giống như đột nhiên đắm chìm bên trong thế giới nào đó, cảnh sắc trong mắt biến ảo khó lường.

- Ô ô, cô gia thật xấu.

- Rõ ràng nói là cố sự khôi hài ai ai cũng cười....

- Lừa đảo, hại người ta thương tâm, ô ô....

Khi Bách Linh đưa Lạc Thanh Chu cùng Tần nhị tiểu thư đến cửa ra vào, còn đang lau nước mắt khóc, thoạt nhìn thật thương tâm.

Lạc Thanh Chu nói:

- Trước ngươi không phải đã cười rồi sao? Còn cười đến nỗi nằm lăn lộn trên mặt đất.

Bách Linh rưng rưng nước mắt mà nói:

- Đây mới là đáng ghét nhất, người ta lúc đầu tưởng rằng hài kịch, cười vui vẻ như vậy, ai biết đột nhiên liền biến thành bi kịch, cô gia chính là cố ý...

Tần nhị tiểu thư ở một bên cười nói:

- Ta cũng cảm thấy hắn cố ý, kể chuyện xưa là được, còn cảm khái nhiều như vậy làm gì.

Bách Linh khóc nói:

- Cô gia, ta mặc kệ, ta muốn Tử Hà tiên tử phục sinh, dù không ở cùng một chỗ với Chí Tôn Bảo, ta cũng muốn nàng còn sống, minh.... Ô.

Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:

- Tốt, thật ra nàng không có chết. Nàng chỉ cảm thấy Chí Tôn Bảo không có ở đây, cho nên liền giả chết rời đi.

Bách Linh lau nước mắt nói:

- Nàng cuối cùng đi nơi nào?

Lạc Thanh Chu nói:

- Nàng nhìn thấu Tiên Ma dối trá ngươi lừa ta gạt, hóa thành một nữ tử phàm nhân phổ thông, trốn vào một nhà bình thường. Mỗi ngày chăm đủ loại hoa, luyện dược, trải qua cuộc sống hạnh phúc nhàn nhã điềm tĩnh, ngẫu nhiên hồi ức lại chuyện cũ đã từng mỹ hảo cùng đau xót.