- Nhị tiểu thư, bài thơ này không phải có ý tứ kia.
- Ý tứ nào?
- Chính là cái kia... Cái kia... Dù sao không phải là ý kia.
- A, là ý tứ kia cũng không sao cả, dù sao lúc Thanh Chu ca viết bài thơ này, còn không có thành thân cùng Vi Mặc, Thanh Chu ca ca viết thơ tình cho ai, Vi Mặc đều không xen vào.
- Nhị tiểu thư, thật không phải thơ tình, ta thề...
Hai người đang nói chuyện, cửa sân ‘Kẹt kẹt’ một tiếng mở ra.
Bách Linh thò đầu ra, nhìn hai người một chút, lập tức mở cửa, vui vẻ nói.
- Nhị tiểu thư, cô gia, mau vào, tiểu thư đang chờ đây.
Hai người tạm dừng ‘Cãi nhau’, tiến vào tiểu viện.
Bách Linh hỏi:
- Cô gia, ngươi nghĩ kỹ kể chuyện xưa gì cho tiểu thư chưa?
Lạc Thanh Chu nói:
- « Đại Thoại Tây Du » đi.
Bách Linh hiếu kỳ nói:
- Đại Thoại Tây Du là cố sự gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- Cố sự Thần Ma quỷ quái và tình yêu giữa Chí Tôn Bảo cùng Tử Hà tiên tử.
Bách Linh nói:
- Là bi kịch hay là hài kịch?
Lạc Thanh Chu nghĩ nghĩ, nói:
- Hài kịch bề ngoài, bi kịch linh hồn.
Bách Linh nói:
- Cô gia, đến cùng là hài kịch hay là bi kịch?
Lạc Thanh Chu nhún vai, nói:
- Ta cũng không biết, có người nghe là hài kịch, có người nghe là bi kịch, mỗi người đều cảm thụ không giống nhau.
Bách Linh một mặt mộng bức:
- Cảm giác thật thâm ảo.
Lạc Thanh Chu nói:
- Đối với đồ đần mà nói, cố sự gì đều thâm ảo.
Bách Linh lập tức chống nạnh, tức giận nói:
- Cô gia, người ta không phải đồ đần.
Lập tức lại chu miệng nhỏ tố cáo:
- Nhị tiểu thư, cô gia mắng ta.
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Vậy ngươi đánh hắn, ta giúp ngươi nhìn, hắn không dám hoàn thủ.
Bách Linh sáng mắt lên, nóng lòng thử một lần nói:
- Thật sao?
Tần nhị tiểu thư cười gật đầu.
Bách Linh đang muốn ngang nhiên xông qua, Lạc Thanh Chu lạnh lùng nhìn về phía nàng.
- Nhị tiểu thư, cô gia trừng ta, thật hung.
- Ngươi cũng trừng hắn, ánh mắt ngươi còn lớn hơn cả của hắn.
- Ô ô, người ta không dám, người ta không có hung như hắn.
Đúng vào lúc này, Hạ Thiền từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Tần nhị tiểu thư, lập tức muốn quay người vào nhà.
- Hạ Thiền.
Tần nhị tiểu thư vội vàng gọi nàng lại, đi qua giữ lại tay nhỏ của nàng, nói khẽ:
- Chúng ta cùng đi nghe cô gia kể chuyện xưa, có được hay không?
Hạ Thiền cúi đầu, không nói gì.
Lạc Thanh Chu nói:
- Hạ Thiền, đi thôi, cố sự cô gia lần này kể rất khôi hài, nhất định sẽ chọc ngươi cười.
Hạ Thiền quay đầu nhìn hắn một cái, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, biểu thị mình mới không thèm tin đây.
- Đi thôi.
Lạc Thanh Chu dẫn đầu đi vào hậu hoa viên.
Bên ngoài mặc dù còn đang mưa, nhưng Tần đại tiểu thư vẫn như cũ một người ngồi ở trong lương đình phía sau vườn hoa, an tĩnh nghe mưa, xem sách.
Trong đình treo đèn lồng, một thân tuyết trắng phá lệ bắt mắt trong đêm tối mưa thu rả rích.
Lạc Thanh Chu che dù, đứng dưới mái hiên, nhìn mấy lần, chờ Tần nhị tiểu thư tới, vịn Tần nhị tiểu thư, cùng đi qua.
Tần nhị tiểu thư lôi kéo Hạ Thiền, Bách Linh thì đi ở phía sau cùng.
- Tỷ tỷ.
- Đại tiểu thư.
Hai người tiến vào lương đình, đều chào hỏi.
Trong lòng Lạc Thanh Chu suy nghĩ, muốn theo nhị tiểu thư cùng một chỗ hô tỷ tỷ hay không, nhưng suy nghĩ một chút, lại cảm thấy hô không ra miệng, dù sao cũng là vợ trước của mình, quá lúng túng.
Tần đại tiểu thư ngẩng đầu, nhìn hai người một chút, khẽ gật đầu.
Tần nhị tiểu thư ngồi xuống bên cạnh nàng, nói khẽ:
- Thanh Chu ca ca đêm nay giảng « Đại Thoại Tây Du », tỷ tỷ cùng một chỗ nghe, Thanh Chu ca ca nói rất buồn cười.
Tần đại tiểu thư nghe được cái tên này, có chút ngơ ngác một chút, không nói gì.
Lạc Thanh Chu gặp tất cả mọi người an tĩnh lại, bắt đầu kể chuyện.
Trước nói về một đám sơn tặc.
Đợi giảng đến khi Xuân Thập Tam nương xuất hiện, Bách Linh nói:
- Khẳng định là yêu quái, nếu không phải sẽ không dám tự chui đầu vào lưới, đến sào huyệt của một đám sơn tặc.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, tiếp tục nói.
Đợi giảng đến Xuân Thập Tam nương biến thành nhện tinh, Bách Linh lập tức vỗ tay, đắc ý nói:
- Quả nhiên là yêu quái, ta đoán đúng.
- Thoảng qua thoảng qua hơi... Chí Tôn Bảo thật là ngu.
- Thoảng qua thoảng qua hơi... Bồ Đề lão tổ cũng quá ngốc đi.
- Ha ha ha ha ha, Nhị đương gia còn đần hơn ta, ha ha ha ha...
Lạc Thanh Chu nhịn không được lại nhìn nàng một chút, tiếp tục kể tiếp.
Bách Linh chỉ chốc lát sau đã cười đến cúi người, ôm bụng, ngồi trên mặt đất, miệng ‘ha ha ha’ không ngừng, một bộ không kịp thở.
Những người khác thì chỉ có Tần nhị tiểu thư hơi mỉm cười.
Thần sắc Tần đại tiểu thư vẫn thanh lãnh như cũ, cảm xúc trên mặt tựa hồ không có bất kỳ biến hóa nào.