- Ta liền đi tìm hắn.
- Ngươi không muốn bí mật của ngươi bị bản quận chúa lộ ra ánh sáng đó chứ?
- Ngươi không muốn bản quận chúa đi quấy rầy sinh hoạt tân hôn của tên kia phải không?
- Yên tâm, bản quận chúa muốn chỉ là Sở Phi Dương, không phải người khác...
Lạc Thanh Chu tâm sự nặng nề trở lại trong phủ.
Đi trước Trích Tiên cư rửa sạch đơn giản một chút, đổi lại một thân nho bào sạch sẽ, mới đi Mai Hương Uyển.
Trong thư phòng, ánh đèn ấm áp.
Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần đang ôn nhu nhược nhược ngồi trước bàn, an tĩnh viết chữ, gặp hắn trở về, vội vàng phân phó Châu nhi đi phòng bếp hâm nóng thức ăn.
Lạc Thanh Chu đi đến cửa thư phòng, Thu nhi quỳ trên mặt đất, giúp hắn cởi bỏ giày, nói khẽ:
- Cô gia, Tiểu Điệp đi phu nhân nơi đó, tựa như bởi vì chuyện mở tiệm chế quần áo.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, nhẹ gật đầu, vào phòng.
Sau khi đóng cửa phòng, hắn đem chuyện đêm nay phát sinh nói cho Tần nhị tiểu thư, một chữ cũng không sót.
Tần Vi Mặc nghe xong, trầm mặc một hồi, nhìn hắn nói:
- Thanh Chu ca ca, chàng nói thực cho Vi Mặc biết, chàng có thích nàng hay không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta chỉ thích nương tử.
Tần Vi Mặc nói:
- Hạ Thiền đâu?
Lạc Thanh Chu nói:
- Tăng thêm Hạ Thiền.
- Thế Tiểu Điệp đâu?
- Lại thêm Tiểu Điệp....
- Xem ra, Thu nhi tối hôm qua...
- Kia... Lại thêm Thu nhi.
- Hô, vậy ta đi tìm Bách Linh.
Lạc Thanh Chu kéo lại nàng, khắp khuôn mặt đầy vẻ xấu hổ, nói:
- Vi Mặc, ta cùng quận chúa, rất không có khả năng.
Tần Vi Mặc ôn nhu nói:
- Thanh Chu ca ca, chàng không cần quản có thể hay không, Vi Mặc chỉ muốn biết, Thanh Chu ca ca thích nàng không?
Lạc Thanh Chu dừng một chút, không khỏi nghĩ tới cảnh trên Tây Hồ vừa rồi, hai người song song nằm trên thuyền nhỏ, nàng ôm hắn, cùng một chỗ yên lặng để mưa rơi xuống mặt, nghĩ tới một màn nàng nắm lấy tay của hắn, cưỡng ép đặt ở trên ngực nàng, để hắn phụ trách...
Tần nhị tiểu thư không tiếp tục quấy rầy hắn, ra khỏi gian phòng, đi phòng bếp.
Lạc Thanh Chu ăn cơm tối, lại tắm ngâm dược thủy, sau đó cầm ô giấy dầu, vịn Tần nhị tiểu thư, cùng đi Linh Thiền Nguyệt cung.
Lúc đi trên đường, Tần nhị tiểu thư nói khẽ:
- Thanh Chu ca ca, Mỹ Kiêu tỷ biết hiện thực không có khả năng, cho nên muốn sống ở bên trong thế giới của mình, chàng trước hết thành toàn nàng đi.
- Thành toàn cho nàng?
Lạc Thanh Chu nghe vậy nhíu lông mày, nói:
- Nhị tiểu thư, nàng không biết nàng ta quá phận thế nào à, nàng ta có thể sẽ...
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Thanh Chu ca ca không vui sao?
Lạc Thanh Chu nhịn không được bĩu môi nói:
- Nàng ta quá thô lỗ, quá bá đạo, động một chút lại muốn phế ta, ta sợ hãi.
Tần nhị tiểu thư ‘Phốc phốc’ cười một tiếng:
- Thanh Chu ca ca cũng biết sợ hãi? Như thế xem ra, ta nên nghĩ biện pháp để Mỹ Kiêu tỷ gia nhập đây, như vậy về sau có người có thể kìm hãm Thanh Chu ca ca.
Lạc Thanh Chu nắm cả vòng eo tinh tế mềm mại của nàng nói:
- Nhị tiểu thư đã có thể kìm hãm ta.
Tần nhị tiểu thư nhẹ nhàng thở dài:
- Vi Mặc không thể được, Vi Mặc chỉ là nữ tử hèn mọn yếu đuối bệnh nhiều nhu nhược, coi như muốn thô lỗ thêm một chút, bá đạo thêm một chút đối với Thanh Chu ca ca đều không được đây.
Trong lòng Lạc Thanh Chu đột nhiên bị đâm hơi đau một chút, ôm chặt nàng, nói:
- Ta chỉ thích nhị tiểu thư ôn nhu, mới không thích những nữ tử thô lỗ cùng bá đạo kia.
- Trên sách nói, luôn luôn ăn một món đồ ăn, sẽ mau ngán. Ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị, sẽ rất thơm.
- Thế nhưng cái đồ ăn nhị tiểu thư này, ta mãi mãi cũng ăn không ngán.
- Thanh Chu ca ca tối hôm qua làm sao không ăn đây? Tình nguyện ăn Thu nhi, cũng không ăn thịt người ta, hừ hừ.
- Nhị tiểu thư, đừng đề cập chuyện tối hôm qua...
- Thanh Chu ca ca thẹn thùng sao? Thế nhưng tối hôm qua Thanh Chu ca ca rõ ràng rất vui vẻ. Ngay từ đầu rõ ràng nghĩa chính ngôn từ nói không muốn, kết quả thì sao, cuối cùng một bên khi dễ Thu nhi, một bên khi dễ người ta, hừ hừ.
- Nhị tiểu thư, nàng nhìn lên bầu trời xem, tại sao đêm nay không có ánh trăng?
- A a.
Không bao lâu.
Hai người tới Linh Thiền Nguyệt cung.
- Đúng rồi Thanh Chu ca ca, ta đã xem qua bài ‘Khiêm gia’ chàng lần trước làm cho tỷ tỷ kia, viết rất hay, ý cảnh rất đẹp.
- Kiêm gia thương thương, Bạch lộ vi sương. Sở vị y nhân, Tại thuỷ nhất phương. Tố hồi tùng chi, Đạo trở thả trường, Tố du tùng chi, Uyển tại thuỷ trung ương....
- Nhị tiểu thư, nàng đừng hiểu lầm, ta...
- Ta không có hiểu lầm. Thanh Chu ca ca, chàng không phải chuyên môn viết cho tỷ tỷ à? Tên gọi đã có tên của tỷ tỷ, bên trong câu thơ cũng có thật nhiều từ Khiêm Gia. Tiểu Vi Mặc quá đáng thương rồi, cũng không có loại đãi ngộ này đây, ai....