Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1218: Đã chậm (2)




Nam Cung Mỹ Kiêu tiếp vào trong ngực cúi đầu xem xét, toàn bộ lồng ngực của đối phương đã lõm vào, đang trừng to mắt, bị mất mạng tại chỗ.

- Oanh!

Lạc Thanh Chu lại xông về những hộ vệ kia, một quyền một tên, kết liễu tất cả bọn hắn.

Lập tức, lại đi lên trên thuyền hoa tìm kiếm những người khác, giết chết toàn bộ.

- Cạch!

Đúng vào lúc này, cả chiếc thuyền đột nhiên bị thứ gì va chạm một chút, lập tức đứt gãy từ giữa thân, một phân thành hai, từ từ chìm xuống hồ nước.

Lạc Thanh Chu lập tức nắm lên một tấm ván gỗ, đi qua bế Nam Cung Mỹ Kiêu lên, thả người nhảy lên, nhảy xuống nước.

- Oanh!

Đúng vào lúc này, hai nửa thuyền hoa đột nhiên toàn bộ chìm xuống, nhanh chóng chìm vào trong hồ nước.

Hai người bồng bềnh trên ván gỗ.

Lúc này, Mộc di đang lướt thuyền nhỏ, cấp tốc lái tới.

Mà hai tên sát thủ trên thuyền chặn đường nàng vừa rồi đã nhảy vào hồ nước, biến mất không thấy gì nữa.

Mưa thu vẫn như cũ rơi li ti không ngừng.

Trên mặt hồ, sương mù mông lung, cơ hồ không nhìn thấy bên bờ.

Từng tia máu tươi hiện lên từ đáy hồ, nhưng rất nhanh lại tan rã không thấy.

Tên lão giả Đại Võ Sư cùng với các sát thủ khác đều không tiếp tục nổi lên mặt nước, giống như toàn bộ đột nhiên biến mất.

Trên mặt hồ chỉ còn lại có tấm ván gỗ vỡ vụn của thuyền hoa, đèn màu vân vân.

- Vụt!

Lạc Thanh Chu ôm Nam Cung Mỹ Kiêu, đột nhiên nhảy lên, nhảy tới thuyền nhỏ Mộc di đang lao tới.

Sắc mặt Mộc di trắng bệch, vội vàng hỏi:

- Tiểu thư, người có bị thương?

Nam Cung Mỹ Kiêu ôm ngực, không nói gì, lấy xuống mặt nạ Bạch Hổ trên mặt.

Lạc Thanh Chu cũng lấy xuống mặt nạ Hắc Hổ, mệt mỏi nằm ở bên cạnh, mặc cho nước mưa đầy trời xối vào trên gương mặt, ngực kịch liệt phập phồng.

Cánh tay mặc dù đã được uốn nắn lại như cũ nhưng vẫn cám giác rất đau đớn.

Xương sườn trước ngực cũng truyền tới từng hồi đau nhức.

Một kích vủa Đại Võ Sư bộc phát ra khí lãng kém chút cắt đứt xương sườn của hai người.

Nam Cung Mỹ Kiêu cũng nằm ở bên cạnh hắn, đan tay vào trước ngực, nhìn nước mưa trên trời, nhẹ nhàng thở hổn hển.

Mộc di gặp một màn này, không tiếp tục quấy rầy, lập tức đi đến đuôi thuyền chống thuyền, lao về tới bên bờ.

Sau một lúc lâu.

Nam Cung Mỹ Kiêu quay đầu, nhìn về phía bên cạnh, ôm ngực, mở miệng nói:

- Sở Phi Dương, ta bị ngươi đụng, đau quá.

Lạc Thanh Chu nhìn lên bầu trời, không để ý tới nàng.

Trên gương mặt Nam Cung Mỹ Kiêu tràn đầy nước mưa, sợi tóc trên thái dương cũng dính trên mặt và trên môi, quần áo trên người cũng ướt đẫm, chật vật nằm ở nơi đó lại rất mê người.

Nhưng Lạc Thanh Chu cũng không có liếc nhìn nàng một cái.

Nam Cung Mỹ Kiêu lại nói:

- Sở Phi Dương, ngươi có phải cố ý hay không?

Lạc Thanh Chu nhắm mắt lại.

Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn chằm chằm gương mặt hắn tràn đầy nước mưa một hồi, đột nhiên hỏi:

- Bóng đen dưới đáy hồ là cái gì? Là ngươi nuôi sao?

Lạc Thanh Chu vẫn không có nói chuyện.

Nam Cung Mỹ Kiêu lại hỏi:

- Đực hai cái? Ta đoán là cái, đúng hay không?

- Nó có chân không?

- Ta đoán nhất định có, mà có khả năng là còn rất nhiều, đúng hay không?

Lạc Thanh Chu rốt cục nhịn không được mở miệng, mắt vẫn nhắm như cũ:

- Ngươi nhàm chán quá hả? Có thể nghỉ một lát hay không?

Nam Cung Mỹ Kiêu không nói gì thêm, dừng một chút, cánh tay duỗi ra, ôm hắn.

Lạc Thanh Chu mở mắt ra nói:

- Buông ra.

- Không, có bản lĩnh ngươi đánh ta, đánh chết ta đi.

Mộc di ở đuôi thuyền nhìn thấy một màn này, vội vàng tăng nhanh tốc độ của thuyền nhỏ.

Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên lạnh lùng mở miệng nói:

- Mộc di, nếu như ngươi còn đần như vậy, về sau cũng đừng theo ta đi ra ngoài nữa.

Mộc di ngây ra một lúc, lập tức kịp phản ứng, bắt đầu hãm lại tốc độ, thậm chí không còn dám chống đỡ trúc cao.

Nam Cung Mỹ Kiêu đội mưa nước, nghiêng mặt, đối mặt với ánh mắt của hắn, hơi nhếch khóe môi.

- Sở Phi Dương, ngươi không nỡ đánh ta sao? Ngươi đụng chỗ này của ta sưng lên, lần này ngươi sai rành rành ra đó, nói không được lời nào nhỉ? Ngươi nói xem?

Lạc Thanh Chu không nói gì thêm, nhìn về phía bầu trời, đón nước mưa, chậm rãi nhắm mắt lại.

Nam Cung Mỹ Kiêu an tĩnh nhìn hắn, cũng không nói gì thêm.

Hai người coi như ngầm hiểu lẫn nhau.

Thuyền nhỏ dừng ở giữa hồ nước, theo gió sóng, nhẹ nhàng tới lui.

Mặt hồ trong màn đêm lượn lờ khói mù, đen kịt một màu.

- Bẹp bẹp, bẹp...

Mưa thu triền miên, lá rụng rền vang.

Lạc Thanh Chu giẫm lên nước mưa, chật vật đi bên trong hẻm nhỏ Phong Diệp đen nhánh không người, trong tai vẫn như cũ quanh quẩn lời vừa rồi mà Nam Cung quận chúa nói trước khi chia tay.

- Sở Phi Dương, ngươi phải phụ trách với ta.

- Về sau ta cần thì ngươi phải có mặt, mặc ta chà đạp, nếu không....