Ai ngờ nàng vừa cúi người, trong nước bên cạnh đột nhiên ‘Ào’ bay ra một thân ảnh, một kiếm đâm về phía cổ họng của nàng.
Nam Cung Mỹ Kiêu cuống quít xoay người nhảy ra, ‘Xoát’ một roi đánh tới.
- Ầm!
Đúng vào lúc này, thuyền nhỏ đột nhiên chấn động.
Lập tức, nước hồ nhanh chóng ùa vào từ trong khoang thuyền ở giữa thuyền nhỏ!
Có người đục phá thuyền nhỏ từ dưới đáy.
- Oanh!
Lạc Thanh Chu ra một quyền ngăn cản mưa tên lần nữa bắn nhanh mà đến, đột nhiên bật lên bay cao từ đầu thuyền, một quyền đánh tới tên sát thủ đang bay lên từ trong nước.
Sát thủ kia không ngờ được tốc độ của hắn nhanh như thế, còn chưa kịp phản ứng, liền bị một quyền đập vỡ lồng ngực, bay ra ngoài, lập tức rơi xuống vào nước hồ, chìm xuống dưới.
Nam Cung Mỹ Kiêu vội vàng nói:
- Sở Phi Dương, thuyền bị phá, dưới thuyền còn có người.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua thiếu nữ mặt mũi tràn đầy vẻ oán độc bên trên thuyền hoa, đánh giá khoảng cách một chút, nói:
- Quận chúa, ngươi kiên trì một hồi, ta đi đến thuyền hoa kia.
Không đi lên thuyền giết những cung tiễn thủ kia, hai người bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ bị bắn thành con nhím.
Nói xong, cơ bắp da thịt trên hai chân hắn kéo căng, đột nhiên bật lên cao, thả người nhảy lên, phóng lên tận trời, trực tiếp nghênh đón mưa tên đang phóng tới, bay về phía thuyền hoa trước mặt.
Nam Cung Mỹ Kiêu gặp một màn này, biến sắc, nói:
- Sở Phi Dương, ta theo ngươi đi cùng một chỗ!
Nói xong, trường tiên trong tay ‘Ba’ một tiếng, đột nhiên cuốn lên một tấm ván gỗ vỡ vụn lớn, thả người nhảy lên, đi theo.
- Vụt!
Vụt!
Vụt!
Cung tiễn thủ sắp xếp đứng một hàng trước lan can thuyền hoa lần nữa bắn ra lít nha lít nhít mũi tên.
Đồng thời, một cây trường thương ‘Oa’ một tiếng từ trong khoang thuyền bắn ra.
Lạc Thanh Chu thấy thế đây, đành phải rót lực vào hai tay, đột nhiên đánh ra một quyền, ‘Oanh’ một tiếng bạo hưởng, đẩy ra những mưa tên đang phóng tới, đồng thời cũng đánh trường thương đang gào thét lao đến kia bay ra ngoài.
Nhưng lực đạo ẩn chứa bên trong cây trường thương thật đáng sợ, thân thể hắn chấn động, đột nhiên mất đi lực đạo bay về phía trước, thân thể gấp gáp rơi xuống.
Đúng vào lúc này, roi da trong tay Nam Cung Mỹ Kiêu theo sau lưng vung lên, tấm ván gỗ bị nàng cuốn lên đột nhiên rơi vào dưới chân hắn.
Mũi chân Lạc Thanh Chu điểm nhẹ lên trên ván gỗ một chút, da thịt hai chân lần nữa kéo căng, đột nhiên nhảy lên, trực tiếp nhảy lên thuyền hoa, ‘Oanh’ một quyền đánh một cung tiễn thủ đang khẩn cấp kéo dây cung bay ra ngoài.
Nam Cung Mỹ Kiêu cũng nhẹ nhàng điểm một cái lên trên miếng ván gỗ kia, bay lên thuyền hoa, vung vẩy roi dài trong tay thành mưa, trong nháy mắt đánh tới đám cung tiễn thủ đứng ở phía trước.
Một hàng cung tiễn thủ không có chút lực lượng chống đỡ, trong nháy mắt tử thương một đám.
Lạc Thanh Chu đột nhiên nhảy lên, xông về thiếu nữ gọi Trương Yên Nhi kia.
Nhưng Trương Yên Nhi vẫn đứng ở tại chỗ, không nhúc nhích, mặt mũi tràn đầy châm chọc nhìn hắn.
- Oanh!
Một nắm đấm đột nhiên đánh ra từ sau lưng Trương Yên Nhi, Lạc Thanh Chu còn chưa tiếp cận, liền cảm thấy một luồng khí tức đáng sợ đập vào mặt, cuống quít nâng lên hai tay đón đỡ.
- Ầm!
Hắn lại bị một quyền đánh bay ra ngoài, nặng nề mà đụng vào ngực Nam Cung Mỹ Kiêu ở sau lưng.
Hai người cùng một chỗ ngã nhào về phía sau, lăn trên mặt thuyền vài vòng mới ngừng lại.
- Đau quá... Đụng vào ngực ta...
Nam Cung Mỹ Kiêu sờ ngực rên rỉ.
Lạc Thanh Chu từ dưới đất nhảy lên một cái, trong lòng kinh hãi, cúi đầu nhìn cánh tay của mình, phía trên vậy mà da tróc thịt bong.
Mà người sau lưng Trương Yên Nhi ra quyền kia là một tên lão giả mặc áo bào xám, từ uy lực một quyền vừa rồi đánh ra cùng khí thế đáng sợ mà toàn thân hắn tán phát đến xem, đúng là một tên Đại Võ Sư.
- Quận chúa, đi thôi!
Hắn không có chút do dự nào, lập tức giữ chặt Nam Cung Mỹ Kiêu sau lưng, chuẩn bị nhảy vào nước hồ.
Nhưng lúc này, trong hồ nước phía dưới lại đột nhiên xuất hiện một lưới sắt hàn quang um tùm, bên trong lưới sắt vậy mà treo đầy đao nhọn sắc bén!
Một khi bọn hắn nhảy xuống dưới, chắc chắn bị lưới sắt bao lấy, bị loạn đao phân thây.
- Muốn chạy?
Trương Yên Nhi cười lạnh một tiếng, mặt mũi tràn đầy châm chọc nhìn về phía hắn nói:
- Ngươi là hộ vệ của Nam Cung Mỹ Kiêu, hay là một nhân tình khác của nàng? Bản tiểu thư có thể cho ngươi một con đường sống, hiện tại xoay người giết nàng, sau đó quỳ trên mặt đất gọi ta là chủ nhân, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết.
Lạc Thanh Chu không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm lão giả bên cạnh nàng cùng những hộ vệ khác.
Nam Cung Mỹ Kiêu cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua tay hắn đang nắm thật chặt cổ tay của mình, đột nhiên nói khẽ: