Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua nước hồ, nói:
- Có thể không cởi quần không? Không cởi quần, ta lập tức liền giúp ngươi.
- Ba!
Vừa dứt lời, roi trong tay Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên hung hăng quất vào trên mông phía sau hắn.
Một cỗ đau nhức kịch liệt đánh tới, trên mông lập tức cảm giác được đau rát đau nhức.
Mặc dù không có móc câu, nhưng trên mông vẫn như cũ trong nháy mắt xuất hiện một vết máu đỏ sẫm, quần cũng nát một đường vết tích.
Ngay khi hắn đang che vào đằng sau muốn nói chuyện, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên vươn tay, một tay cầm lấy mệnh môn của hắn, ô giấy dầu trong tay rơi vào trên mặt thuyền, lăn xuống trong hồ.
Trước ngực nàng cao ngất cơ hồ chạm vào lồng ngực hắn, thân thể cơ hồ dán cùng một chỗ lên người hắn, ngẩng lên gương mặt xinh đẹp, hai con ngươi rét lạnh mà nhìn chằm chằm vào hắn nói:
- Sở Phi Dương, ta muốn phế ngươi, dễ như trở bàn tay, ngươi tin hay không?
Thân thể Lạc Thanh Chu cứng ngắc:
- Tin. Quận chúa, quá chặt, lỏng một chút...
Nam Cung Mỹ Kiêu vẫn như cũ nắm thật chặt, gương mặt xinh đẹp đầy sương lạnh:
- Xin lỗi.
Lạc Thanh Chu run giọng nói:
- Quận chúa, ta sai rồi, thật xin lỗi...
- Ngươi chỗ nào sai rồi?
- Ta cũng không... Ta chỗ nào đều sai, toàn thân cao thấp, toàn bộ đều sai...
Tay Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên dùng sức, lạnh giọng nói:
- Cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, đáp án là cái gì? Nếu ngươi lại đáp không được, hoặc người lại trả lời sai, ta liền không nói hai lời, bóp nát mệnh môn của ngươi, để ngươi tàn phế suốt đời.
Sắc mặt Lạc Thanh Chu trắng bệch, nhìn chằm chằm con ngươi nàng đang đằng đằng sát khí một hồi, đang muốn trả lời, sắc mặt đột nhiên biến đổi, ôm lấy nàng, đột nhiên xoay tròn một cái, cùng nàng quay tròn qua một vòng.
- Sở Phi Dương, ngươi...
Nam Cung Mỹ Kiêu vừa muốn nổi giận, đột nhiên cảm thấy một cỗ hơi lạnh thấu xương lao qua cực nhanh từ bên cạnh, lập tức ‘Phốc’ một tiếng, cắm vào trong đầu người chèo thuyền ở đuôi thuyền.
Vậy mà là một mũi tên!
Người chèo thuyền gặp tai họa bất ngờ, tại chỗ ngã về phía sau, ‘Ba’ một tiếng, rơi xuống tiến vào trong hồ nước, chìm xuống dưới.
Sắc mặt hai người đều thay đổi, quay đầu nhìn lại.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một thuyền hoa, phía trên thuyền hoa đang có một loạt cung tiễn thủ chỉnh tề đứng đó, toàn bộ cung tên trong tay đều đang nhắm ngay bọn hắn.
Sau đó, một thiếu nữ người mặc váy dài lộng lẫy, khoảng chừng mười hai mười ba tuổi được mấy tên hộ vệ chen chúc đi ra từ trong khoang thuyền, đứng ở phía sau đám cung tiễn thủ, ánh mắt oán độc nhìn về phía thuyền nhỏ, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nam Cung Mỹ Kiêu, ta nhìn ngươi hôm nay trốn nơi nào.
Lạc Thanh Chu nhận ra thiếu nữ kia, đúng là chuẩn hoàng phi Trương Yên Nhi mà lần trước đi vào trong cung đá bóng kia.
Bất quá nghe nói vị trí hoàng phi của nàng đã triệt để bị tước đoạt.
Nghĩ không ra nàng càng điên cuồng như thế, vậy mà dám ám sát một quận chúa Hoàng gia tại nơi này.
Nam Cung Mỹ Kiêu cũng cảm thấy chấn kinh, lạnh lùng thốt:
- Trương Yên Nhi, ngươi điên rồi sao? Ngươi không sợ bị tru di cả tam tộc?
Trương Yên Nhi điên cuồng cười to, mặt mũi tràn đầy điên cuồng:
- Ngươi hại ta mất đi vị trí hoàng phi, bị người nhạo báng, bị gia tộc phỉ nhổ, nếu không phải phụ thân ta đem ta nhốt ở trong phòng, ta đã sớm chém ngươi cùng nhân tình chó má kia của ngươi thành muôn mảnh! Hôm nay ta rốt cuộc tìm được cơ hội, coi như ở chỗ này giết ngươi, ai sẽ biết! Ngươi yên tâm, chờ sau khi ta giết ngươi, lại đi giết tiểu nhân tình chó má kia của ngươi, để hắn đi xuống âm phủ bồi bạn với ngươi.
Nói xong, vung tay lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Bắn tên! Bắn nàng thành con nhím cho ta, để nàng chết không toàn thây!
- Vụt! Vụt! Vụt!
Lập tức, lít nha lít nhít mũi tên bay ra từ bên trên thuyền hoa, bao phủ toàn bộ thuyền nhỏ.
Lạc Thanh Chu từng chút từng chút kéo Nam Cung Mỹ Kiêu ra phía sau, nhanh chóng nói:
- Nhanh hô mấy người Cửu ma ma tới cứu viện!
Dứt lời, ‘Oanh’ đánh ra một quyền, khí lãng cuồn cuộn, trực tiếp hất bay những mũi tên đang phóng tới ra ngoài.
Nam Cung Mỹ Kiêu quay đầu nhìn thoáng qua, trên thuyền nhỏ đang theo sau lưng cách đó không xa đã đứng lại tại chỗ, hai tên nam tử mặc áo đen đang hung mãnh công kích Mộc di ở trên thuyền.
Hôm nay Cửu ma ma đi theo mẫu thân nàng tiến cung, chỉ có Mộc di theo tới đây.
Hiển nhiên, đối phương đã dò xét được tin tức này, cho nên mới mai phục tại nơi này, chuẩn bị hôm nay động thủ.
Những mũi tên đang phóng tới kia mặc dù rất nhiều, nhưng bị quyền sóng Lạc Thanh Chu đánh ra ngăn cản đều nhao nhao rơi xuống tiến vào trong hồ nước.
Nam Cung Mỹ Kiêu quơ roi, hóa thành một mặt hộ thuẫn màu đen, ngăn ở trước người, một bên lui lại đến đuôi thuyền, đi một nhặt ống trúc rơi xuống trong nước, chuẩn bị chống thuyền thoát đi.