- Sở Phi Dương, nếu không ngươi cứ dựa theo nàng nói mà làm? Dù sao ngươi cũng chán ghét ta, ngươi cũng ước gì ta biến mất ở trước mặt ngươi, không phải sao?
Lạc Thanh Chu không có để ý đến nàng, buông lỏng ra tay của nàng, lấy ra một mặt nạ Hắc Hổ từ trong túi trữ vật, đeo ở trên mặt.
Nam Cung Mỹ Kiêu thấy thế, cũng lập tức lấy ra một mặt nạ Bạch Hổ, đeo ở trên mặt, gặp hắn không có nhìn mình, nhịn không được nhắc nhở:
- Sở Phi Dương, ngươi nhìn, ta là Bạch Hổ.
Lạc Thanh Chu dừng một chút, nhịn không được quay đầu nhìn nàng một cái.
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức buồn bực nói:
- Ta bảo ngươi nhìn mặt ta, ngươi đang nhìn chỗ nào? Là đang nhìn chân của ta sao?
- Xoạt!
Lạc Thanh Chu đột nhiên tung tóe ra một túi vôi lớn về phía trước, lập tức ‘Oanh’ một quyền đánh bay toàn bộ hỗn hợp vôi phấn có thuốc mê ra ngoài.
- Đi!
Lạc Thanh Chu vung vôi xong, cơ hồ không có chút do dự, lập tức lôi kéo Nam Cung Mỹ Kiêu sau lưng, xoay người chạy về phía một chiếc thuyền hoa khác.
Sau lưng đột nhiên có gió mạnh gào thét.
Nguy hiểm đánh tới.
Quanh thân lão giả có thực lực Đại Võ Sư có gió mạnh xoay tròn, không thèm nhìn vôi phấn đang rải xuống đầy trời, ‘Vụt’ một tiếng đuổi nhanh theo, một quyền đập tới sau lưng hai người.
Quyền thế đáng sợ trong nháy mắt bao phủ đến.
Hai người tránh cũng không thể tránh.
Lạc Thanh Chu dùng sức ném Nam Cung Mỹ Kiêu tới phía trước, lập tức xoay người, một quyền nghênh đón.
- Oanh!
Một tiếng bạo hưởng, hắn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, nặng nề mà đâm vào trong ngực Nam Cung Mỹ Kiêu.
Hai người cùng một chỗ lộn ra ngoài.
Lão giả đang muốn thừa cơ nhào về phía hai người, trường tiên trong tay Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên hóa thành một đầu Độc Xà, ‘Sưu’ một tiếng vọt về phía hắn, thân roi lắc một cái, lít nha lít nhít móc câu đột nhiên bắn nhanh mà ra, như phi đao, cấp tốc xoay tròn gào thét tới mặt và ngực của hắn.
Lão giả dừng bước, tay phải nhẹ nhàng vạch một cái ở trước ngực, một luồng gió mạnh ngưng tụ thành hộ thuẫn trong nháy mắt xuất hiện, dễ như trở bàn tay chặn những móc câu sắc bén kia.
Nhưng chờ hắn nhìn về phía trước, hai người vừa rồi còn nằm dưới đất đã không thấy bóng dáng.
Lão giả hừ lạnh một tiếng, bongs người lóe lên, đuổi theo.
- Lúc trượt!
Ai ngờ khi hắn vừa lao đến góc rẽ, trên sàn nhà đột nhiên xuất hiện rất nhiều dầu, bởi vì hắn chạy quá nhanh, vội vàng không kịp chuẩn bị, hai chân đột nhiên trượt đi, trực tiếp té xuống.
May mắn hắn có tu vi cao thâm, hai tay đột nhiên vỗ lên trên mặt đất, thân thể trực tiếp lại nhảy bắn lên.
- Ầm!
Phía trước đột nhiên truyền đến âm thanh cửa sổ vỡ tan.
Lạc Thanh Chu mang theo Nam Cung Mỹ Kiêu phá cửa sổ mà vào, tiến vào một cái phòng trong khoang thuyền.
Áo bào toàn thân lão giả phồng lên, gió mạnh quanh thân cấp tốc xoay tròn, giống như một tầng hộ thuẫn, bảo hộ hắn ở trung tâm.
Hắn lập tức đuổi theo, trực tiếp nhảy cửa sổ mà vào, đột nhiên một quyền đập tới bên trong, phòng ngừa đánh lén.
Ai ngờ hắn vừa nhảy vào gian phòng, đột nhiên phát hiện không đúng.
Không gian bên trong cả phòng đều nổi trôi một tầng bột phấn hơi nước trắng mịt mờ.
Cửa ra vào đột nhiên hiện lên một tia lửa nhỏ.
Không đợi hắn kịp phản ứng, ‘Bùm’ một tiếng vang vọng, cả chiếc thuyền hoa đột nhiên chấn động một cái.
Trong phòng tối chật hẹp đột nhiên cháy bùng lên một quả cầu lửa thật lớn, sóng lửa đáng sợ trong nháy mắt đem hắn nuốt vào.
Lạc Thanh Chu cùng Nam Cung Mỹ Kiêu mới từ gian phòng đi ra ngoài không xa cũng đột nhiên bị khí lãng mãnh liệt mà đến hất bay ra ngoài, chật vật ngã xuống mặt đất.
Nam Cung Mỹ Kiêu từ dưới đất bò dậy, quay đầu nhìn lại, mặt mũi tràn đầy chấn kinh cùng biểu lộ khó tin.
Gia hỏa này vừa rồi ném đi mấy túi bột mì mà thôi, hình như cuối cùng còn ném thêm một cây châm lửa đi vào, sao có thể sinh ra uy lực lớn như vậy?
Ngay lúc nàng còn muốn hỏi, một thân ảnh đột nhiên xông ra từ trong biển lửa, rống giận đánh tới hai người.
Lão giả dựa vào lực phòng ngự cường đại cũng không bị tổn thương quá nghiêm trọng, nhưng tóc, lông mày cùng quần áo trên người đều bị lửa cháy bùng đốt sạch sẽ, lúc này toàn thân hắn cháy đen, trợn mắt tròn xoe, nhìn giống như ác quỷ bò ra từ trong Địa ngục, bộ dáng cực kì dữ tợn đáng sợ.
- Lúc trượt!
Hắn vừa vọt tới phụ cận, đột nhiên lại dẫm lên dầu trên sàn nhà, ‘Ba’ một tiếng, trực tiếp ngã bò tới trên mặt đất.
Lạc Thanh Chu kéo Nam Cung Mỹ Kiêu liền chạy.
Cánh tay của hắn vừa rồi đối quyền cùng lão giả đã bị chấn không có cảm giác.
Lực phòng ngự cùng lực lượng của hắn phi thường cường hãn, nhưng dưới nắm tay của Đại Võ Sư, cơ hồ không chịu nổi một kích.
Cho nên hắn tuyệt không thể cứng đối cứng cùng đối phương.