Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1213: Mỹ Kiêu trừng phạt (1)




Mưa thu triền miên.

Trên mặt hồ, gió rét mưa nghiêng, mưa bụi mông lung.

Ven hồ rơi đầy lá cây ngô đồng khô héo.

Gió thu thổi qua, mang theo gió thu đìu hiu cùng cảm giác lạnh lẽo của nước hồ.

Tiểu thương, du khách, đã không thấy tăm hơi.

Chỉ có bên trên thuyền hoa bỏ neo tại ven hồ còn loáng thoáng truyền đến tiếng đàn du dương, cùng tiếng ca thê lãnh.

Lạc Thanh Chu cầm lấy ô giấy dầu, giẫm lên nước mưa, đi lên cầu gãy.

Nhưng trên cầu không có một ai.

Lạc Thanh Chu dừng ở bên trên cầu gãy, nghe tiếng ca dưới thuyền hoa, nhìn qua sương mù trong hồ, yên lặng chờ đợi.

Thẳng đến khi sắc trời càng ngày càng mờ, màn đêm sắp bao phủ xuống.

Hắn nhìn thoáng qua bốn phía cũng không nhìn thấy đạo thân ảnh kia, đang muốn quay người rời đi, dưới cầu đột nhiên có một chiếc thuyền ô bồng lao nhanh tới.

Một thân ảnh yểu điệu cao gầy đứng ở đầu thuyền, cầm lấy ô giấy dầu màu tím nhạt, ngẩng đầu ra lệnh:

- Sở Phi Dương, nhảy xuống.

Người chèo thuyền đang chống đỡ ống trúc ở đuôi thuyền, ngừng thuyền nhỏ, cũng ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Lạc Thanh Chu nhìn xuống phía dưới một chút khoảng cách, đột nhiên cầm chặt lan can, thả người nhảy lên, nhẹ nhàng rơi xuống.

- Xóa!

Một đầu trường tiên đột nhiên từ đầu thuyền bay lên, trong nháy mắt quấn quanh ở bên trên hai chân hắn.

Lạc Thanh Chu không có phản kháng.

- Xoạt!

Trường tiên bắn ra, hắn nặng nề mà ngã xuống vào trong hồ nước, văng lên bọt nước cao mấy thước, lập tức đột nhiên lại bị kéo một cái, bay lên thuyền nhỏ mang theo nước hồ, ‘Ba’ một tiếng, hung hăng ngã xuống bên trên đầu thuyền.

Mở mắt ra, là một cặp đùi đẹp thon dài mặc vớ lưới gấm cùng đôi giày cao gót được bao vây bởi chỉ đen.

Lại hướng bên trên là váy màu tím đang hơi lắc lư.

Sau đó là eo thon, cùng hai ngọn núi cao ngất thẳng tắp...

Chỉ thấy đến chỗ này, một bóng roi đột nhiên hướng về phía cặp mắt của hắn bay tới, mang theo tiếng xé gió chói tai bén nhọn.

Lạc Thanh Chu không có tránh né, nhắm hai mắt lại, dùng cánh tay ngăn ở trước hai mắt.

Nhưng âm thanh cùng đau đớn trong tưởng tượng cũng không có đến.

Hắn chờ đợi trong chốc lát, chậm rãi lấy ra cánh tay, mở mắt ra nhìn lại.

Ai ngờ đúng vào lúc này, một chân đột nhiên giẫm lên trên mặt hắn, dùng lực xoa nắn mấy lần, âm thanh Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng truyền đến:

- Thích không?

Lạc Thanh Chu không nói gì, cũng không có phản kháng, nằm trên thuyền, mặc kệ chà đạp.

- Đứng lên!

Nam Cung Mỹ Kiêu lấy chân ra, lạnh giọng ra lệnh.

Lạc Thanh Chu từ dưới đất bò dậy, dùng tay áo xoa xoa gương mặt, nhìn nàng một cái, vẫn không có nói chuyện.

Người chèo thuyền chống đỡ thuyền nhỏ, đón gió lạnh mưa phùn, đi tới bụi hoa sen.

- Há miệng ra.

Gương mặt Nam Cung Mỹ Kiêu xinh đẹp lạnh như băng nói, nắm trong tay một vốc bột gì đó, bột phấn màu trắng chảy xuống từ giữa ngón tay.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, nghe lời há hốc miệng.

Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn chằm chằm thần sắc trên mặt hắn, dừng một chút, đột nhiên giơ tay lên, rơi tại lên trên mặt và trong mồm hắn.

Lạc Thanh Chu cúi đầu ói ra.

Bột phấn màu trắng đụng nước một cái lập tức tan ra, đúng là bột mì.

Hắn dùng tay áo ướt đẫm lau sạch ở trên mặt.

Nam Cung Mỹ Kiêu đứng ở trước mặt của hắn, hai con ngươi lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, cắn răng nói:

- Sở Phi Dương, ngươi không phải rất lợi hại sao? Làm sao không phản kháng, làm sao không đánh ta nữa?

Lạc Thanh Chu yên lặng nhổ ra bột phấn trong miệng, sau khi lau sạch sẽ bột mì bên trên mặt, nhìn về phía nàng nói:

- Quận chúa, lần trước là ta không đúng, ta không nên ở trên ngựa chiếm tiện nghi của ngươi, ta xin lỗi. Hôm nay ngươi tùy tiện trừng phạt ta, ta tuyệt không phản kháng.

- Ầm!

Nam Cung Mỹ Kiêu đánh một quyền vào trên bụng của hắn.

Lạc Thanh Chu ôm bụng, khom người một cái, lại đứng thẳng người lên, mặt không đổi sắc nói:

- Quận chúa cứ việc đánh, đánh tới khi nào ngươi hài lòng mới thôi.

Nam Cung Mỹ Kiêu lại giơ lên cây roi trong tay, bên trên cây roi màu đen ‘Hắc’ một tiếng, lập tức dựng lên lít nha lít nhít móc câu sắc bén.

Lạc Thanh Chu nhắm mắt lại, đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.

Nam Cung Mỹ Kiêu giơ roi lên, nhìn chằm chằm bộ dáng chật vật của hắn nhìn một hồi, đột nhiên ‘Ba’ một tiếng, roi rơi xuống, hung hăng quất vào bên trên mạn thuyền bên cạnh, lập tức cắn răng hỏi:

- Sở Phi Dương, vấn đề lần trước, ngươi nghĩ ra đáp án chưa?

Lạc Thanh Chu chậm rãi mở mắt ra, trầm mặc một hồi, nói:

- Không có.

Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên lại giương lên cây roi trong tay, ánh mắt oán hận nhìn hắn chằm chằm, cùng ánh mắt hắn nhìn nhau một hồi, roi trong tay lại chậm rãi rủ xuống, lạnh giọng nói:

- Cởi quần áo ra, một cái cũng không được còn dư trên người, từ nơi này nhảy xuống, sau đó cút! Từ nay về sau, chúng ta cũng không cần gặp nhau nữa.