Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1212: Lưu manh (2)




Mưa thu rơi tích tích, đã rơi là không ngừng.

Nhưng đối với người luyện võ mà nói, chút ấy nước mưa không tính là cái gì.

Lạc Thanh Chu sợ làm bẩn quần áo, trực tiếp cởi áo ra, trần trụi nửa người trên, luyện quyền ở phía sau luyện võ tràng.

Nước mưa lạnh buốt xối lại trên người, trong nháy mắt bị da thịt nóng hổi làm cho bốc hơi.

Rất nhanh, quanh người hắn đã nổi lên một tầng sương mù màu trắng.

Một mực luyện đến buổi trưa.

Bắp thịt toàn thân đỏ thẫm, mồ hôi cùng nước mưa xen lẫn cùng một chỗ, có loại cảm giác sức cùng lực kiệt lại sảng khoái vẫn chưa thỏa mãn.

Sau khi thu công, phát hiện Đao tỷ đang đứng dưới mái hiên cách đó không xa nhìn mình.

Thân thể hắn trực tiếp trần trụi tùy tiện đi tới, nói:

- Đao tỷ, nhìn lén thân thể băng thanh ngọc khiết trong sạch của ta, chuẩn bị cho bao nhiêu tiền?

Đao tỷ tức giận nói:

- Cho ngươi ăn cái rắm.

Lạc Thanh Chu liếc qua phía sau của nàng, nói:

- Cũng được, vậy ngươi mau tới đây.

Đao tỷ đánh một quyền về phía ánh mắt của hắn, bị hắn một phát bắt được, lại một cước đá đến chân của hắn, lại bị hắn một phát bắt được mắt cá chân.

- Vô sỉ! Lưu manh!

Đao tỷ mắng, nhìn hắn chằm chằm nói:

- Sở Phi Dương, ngươi vừa thành thân liền trở nên vô sỉ như vậy, nương tử nhà ngươi biết không?

- Nàng đương nhiên biết, nàng cũng bởi vì thích vô sỉ mới thành thân với ta đấy.

- Uy, ngươi cứ biên đi, chờ lần sau ta gặp được nàng, tự mình hỏi nàng một chút, nhìn ngươi đến lúc đó đến cùng có bao nhiêu vô sỉ.

Hai người nói chuyện, đi đến nhà tắm trước mặt.

Lúc Lạc Thanh Chu đi vào, Chu Bá Ước cũng đang gội đầu tắm rửa ở bên trong.

Hai người ở trong gian phòng cọ rửa chà lau.

Chu Bá Ước đột nhiên nói:

- Sở sư huynh, ta buổi sáng cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định mời thêm Đao sư tỷ và Tiểu Tiểu đi. Ta không thẹn với lương tâm, nương tử nhà ta cũng sẽ hiểu cho ta.

Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nói:

- Chỉ sợ nhạc mẫu ngươi sẽ suy nghĩ nhiều.

Chu Bá Ước nói:

- Không sao đâu, mặc dù tính tình nàng không tốt, nhưng biết được cách làm người của ta, sẽ không hiểu lầm đâu.

- Mà ngươi đi ra ngoài tập võ như thế này, làm sao tránh được tai mắt của người trong nhà?

Lạc Thanh Chu tò mò hỏi.

Chu Bá Ước nói:

- Nương tử của ta biết, nàng giúp ta lén gạt đi, nói ta ở bên ngoài làm việc kiếm tiền. Ta mỗi tháng đều sẽ cầm kim tệ trở về, nhạc mẫu mỗi lần hỏi thăm, đều là nương tử của ta giúp ta nói chuyện. Đến lúc đó ta liền nói, các ngươi là bằng hữu ta nhận biết khi đi làm việc ở bên ngoài.

Lạc Thanh Chu không khỏi bật cười nói:

- Bá Ước, thật là khéo, ta cũng là nương tử nhà ta giúp ta lén gạt đi chuyện luyện võ, những người khác trong nhà không biết.

Chu Bá Ước nói:

- Sở sư huynh, nếu không đến lúc đó ngươi dẫn theo nương tử nhà ngươi đến đi, nhiều người náo nhiệt hơn một chút.

Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, cũng không lập tức đáp ứng, nói:

- Đến lúc đó lại nhìn đi.

Chu Bá Ước nói:

- Được.

Hai người không nói gì thêm, sau khi tắm xong, cùng nhau đi ra.

Cơm trưa có thịt có rau xanh, còn có một nồi canh xương yêu thú hầm.

Cơm nước xong xuôi.

Mấy người nghỉ ngơi một hồi, sau đó lại trở lại võ tràng của mỗi người, tiếp tục tu luyện.

Buổi chiều, Lạc Thanh Chu tiếp tục luyện quyền.

Chạng vạng tối, toàn thân đổ đầy mồ hôi, lực lượng toàn thân tiêu hao sạch sẽ, thu công.

Mấy người chào hỏi sư phụ, mỗi người về nhà.

Lạc Thanh Chu không có bung dù, đội mưa, đưa Đao tỷ đưa đến ngõ hẻm Thập Bát xong, liền chuẩn bị đi Tây Hồ phó ước.

Đao tỷ gặp hắn một thân chật vật, nhịn không được nói:

- Sở Phi Dương, ngươi không cần thiết giả bộ đáng thương. Ngươi cho rằng ngươi dạng này, người ta sẽ bỏ qua cho ngươi? Người ta sẽ chỉ cảm thấy ngươi cố ý làm như thế, không tôn trọng người ta, khẳng định sẽ càng tức giận.

Lạc Thanh Chu quay đầu nói:

- Ta chỉ là toàn thân mồ hôi, thân thể nóng lên, muốn dùng nước mưa xối một chút mà thôi, nào có phức tạp như ngươi nói.

Đao tỷ nhíu lông mày nói:

- Đi trong nhà của ta tắm rửa đi, đổi một thân quần áo sạch sẽ, bung dù đi qua. Người ta bảo ngươi đi Tây Hồ, ngươi thật sự cho rằng là muốn giáo huấn ngươi? Người ta chỉ muốn hẹn hò với ngươi thôi, ngươi thế mà cũng không hiểu?

Lạc Thanh Chu khua tay nói:

- Vậy ta càng sẽ không tắm rửa, không nói, ta đi đây, ngày mai gặp.

Đao tỷ nhìn bóng lưng của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, tự nhủ:

- Gia hỏa này, thân ở trong phúc không biết phúc, quận chúa người ta đều đã hèn mọn đến mức này....

Lạc Thanh Chu không có thuê xe ngựa, trực tiếp đi bộ đến Tây Hồ.

Bên trên cầu gãy Tây Hồ.

Một bóng người cao gầy đang cầm dù hoa, yểu điệu xinh đẹp đứng ở trên lan can, an tĩnh nhìn mặt hồ đang có mưa bụi mông lung, suy nghĩ đến xuất thần.