Lúc ngoặt vào hẻm nhỏ của võ quán, Lạc Thanh Chu đột nhiên nói:
- Đao tỷ, cái thân phận này của ta về sau có thể sẽ gặp nguy hiểm, có thể sẽ liên lụy ngươi.
Đao tỷ một mặt lạnh nhạt nói:
- Không sao đâu, ngươi đưa tiền là được.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta không có nói đùa.
- Thật hay giả?
- Đương nhiên là thật, dù sao ta cũng không phải người Đại Viêm, chờ đủ tiền rồi, ta trực tiếp rời đi là được.
- Đao tỷ là người nơi nào?
- Ngươi không tự mình đoán được à?
- Da trắng, mắt xanh, đôi chân dài, tóc màu bạc, cái mông tròn, bộ ngực lớn, xem xét chính là nhân chủng của Tây Vực.
- Cút, vị tiểu quận chúa kia của nhà ngươi mới là bộ ngực lớn, cái mông tròn. Sở Phi Dương, ngươi thật sắc, không nghĩ tới vậy mà mỗi ngày len lén quan sát những địa phương này của ta, đồ ghê tởm.
- Đao tỷ đừng vu khống người, những bộ vị này vừa liếc mắt liền thấy được, chỗ nào còn cần mỗi ngày len lén quan sát.
- Đồ vô sỉ, ta vốn cho rằng ngươi chỉ vụng trộm quan sát chân, không nghĩ tới ngươi vậy mà khắp nơi đều quan sát. Đồ lưu manh, xem đao!
Đao tỷ gầm thét một tiếng, một đao chém tới cổ của hắn.
Lạc Thanh Chu phất tay ngăn cản.
Hai người tiến vào hẻm nhỏ một bên động thủ động cước đánh nhau, một bên đi tới.
- Nhìn chân!
Đao tỷ quét tới một chân dài.
Sau đó lại nói:
- Nhìn chân!
Một cước lại đá lên.
Lạc Thanh Chu một bên tránh né, một bên nói:
- Đao tỷ, chính ngươi xem, có phải là ngươi để cho ta nhìn hay không? Một hồi để cho ta nhìn chân phải ngươi, một hồi mà lại để cho ta nhìn chân trái ngươi, nữ hài tử, có thể thận trọng một chút hay không? Coi như muốn để ta nhìn, chí ít cũng nên thành tâm một chút, đem váy áo và vớ giày cởi xuống mới đúng chứ.
Đao tỷ vung lên ô giấy dầu trong tay, tiếp tục đánh.
Lạc Thanh Chu cũng thu ô giấy dầu, một bên chạy trước, một bên ngăn cản.
Hai người trong nháy mắt cách cách đánh nhau trong hẻm nhỏ, một mực đánh tới cửa võ quán, vừa hay bị Chu Bá Ước đi từ đối diện tới nhìn thấy.
Đao tỷ vội vàng thu dù, có chút xấu hổ.
Lạc Thanh Chu ngược lại là một mặt ung dung chào hỏi:
- Bá Ước, thấy không, Đao tỷ lúc đầu cao lạnh đều là giả vờ.
Đao tỷ đập một dù vào phía sau lưng của hắn, trừng mắt liếc hắn một cái, lập tức vào cửa.
Đợi nàng vào cửa, Chu Bá Ước mới cười nói:
- Sở sư huynh, nhìn quan hệ giữa ngươi và Đao tỷ quả thật tốt hơn ban đầu rất nhiều.
Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, nói:
- Đến kinh đô không có bằng hữu, cũng chỉ quen biết nàng. Bất quá còn tốt ngươi và Tiểu Tiểu đều tới.
Chu Bá Ước hàm hậu cười một tiếng, không nói gì.
Lạc Thanh Chu nói:
- Đúng rồi, ngươi bây giờ là tu vi gì?
Chu Bá Ước do dự một chút, nói:
- Đột phá Võ Sư, Võ Sư sơ kỳ, không cách nào so sánh được với Sở sư huynh.
Lạc Thanh Chu vỗ bờ vai của hắn một cái, nói:
- Đã rất tốt, ta biết, ngươi nhất định có thể thành công.
Lần kia ở trong Hắc Mộc lâm, nhìn thấy người này che giấu tu vi mình là hắn biết, người này cũng thật không đơn giản.
Hai người nói chuyện, vào cửa.
Chu Bá Ước nói:
- Tiểu Tiểu sư muội gần đây cũng đang bắn vọt cảnh giới Võ Sư, tài nguyên trong nhà nàng rất nhiều, hẳn là sẽ rất nhanh.
Lạc Thanh Chu nói:
- Chúng ta gia nhập Lăng Tiêu tông, cũng là vì tài nguyên tu luyện. Đến lúc đó đi tổng bộ, sẽ có rất nhiều cơ hội, hi vọng bọn ta đều có thể bắt lấy.
Chu Bá Ước nhẹ gật đầu, do dự một chút, có chút ngượng ngùng nói:
- Sở sư huynh, qua mấy ngày nữa là sinh nhật của nhạc mẫu ta, nương tử của ta để cho ta mời mấy người bằng hữu đi tham gia náo nhiệt một chút, ta ở kinh đô cũng không có bằng hữu gì, cho nên, đến lúc đó nếu như ngươi có thời gian....
- Ta khẳng định đi.
Lạc Thanh Chu cười cười, nói:
- Đến lúc đó Đao tỷ cùng Tiểu Tiểu, còn có Trương sư huynh, Nhiếp sư tỷ bọn hắn đều kêu hết, ngươi xem coi thế nào?
Chu Bá Ước có chút câu nệ nói:
- Không cần hô nhiều người như vậy đi đâu, ta và bọn hắn... Không phải quá quen, sợ bọn họ....
Lạc Thanh Chu nghĩ nghĩ, nói:
- Dạng này, không gọi Trương sư huynh cùng Nhiếp sư tỷ, chỉ gọi Đao tỷ và Tiểu Tiểu, ngươi xem thế nào?
Chu Bá Ước vẫn còn có chút do dự.
Lạc Thanh Chu đột nhiên kịp phản ứng, nói:
- Đao tỷ và Tiểu Tiểu đều là nữ tử, ngươi sợ nương tử nhà ngươi còn có nhạc mẫu hiểu lầm, đúng hay không?
Chu Bá Ước đỏ mặt nhẹ gật đầu.
Trong lòng Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, nói:
- Tốt thôi, đến lúc đó ta đi là được.
Chu Bá Ước nói:
- Tạ ơn Sở sư huynh.
Lạc Thanh Chu nhìn hắn một cái, không tiếp tục nhiều lời.
Hai người cùng đi thỉnh an sư phụ, sau đó mỗi người đi tìm sân bãi tu luyện.