Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1210: Quả nhiên là ngọt (3)




- Cô gia có càng nhiều nữ tử. Nhiều người, chuyện tự nhiên là nhiều. Nô tỳ cảm giác lấy mị lực của cô gia, loại tràng cảnh đó, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện.

- Nói bậy, cô gia nhất định sẽ ngăn chặn, cô gia có các ngươi là đủ rồi.

Thu nhi cười cười, không tiếp tục tranh luận với hắn.

Tiểu Điệp Châu nhi sau khi giúp đỡ Nhị tiểu thư tắm rửa, lau khô xong mới đem đầu nhỏ mò vào.

Thấy trong phòng không có gì khác thường, mấy người cùng một chỗ múc nước trong thùng tắm ra ngoài, lại khiêng thùng tắm ra ngoài.

Thu thập xong tất cả, đã đến thời gian đi ngủ.

Đèn lồng bên trên hành lang đều đã bị dập tắt.

Ngọn đèn trong phòng khách, cũng đều bị thổi tắt.

Châu nhi và Tiểu Điệp tiến vào gian phòng của mỗi người, khép cửa phòng lại.

Thu nhi cũng vịn Tần nhị tiểu thư, tiến vào gian phòng bên này.

Lạc Thanh Chu đang ngồi ở bên trên giường mỹ nhân, lật xem thư tịch được đặt vào trên giá sách bên cạnh, gặp hai người tiến đến, vội vàng nói:

- Nhị tiểu thư, các ngươi ngủ trước, ta đọc sách một hồi.

Tần nhị tiểu thư tắm rửa thay quần áo, như hoa sen mới nở, trên dưới toàn thân đều tản ra một loại đẹp tươi mát nhu nhược, nghe vậy cười nói:

- Thanh Chu ca ca, vậy chờ một lúc chúng ta ngủ hết đi, chàng cũng đừng hối hận.

Lạc Thanh Chu một mặt không hiểu:

- Ta hối hận cái gì?

Tần nhị tiểu thư không tiếp tục để ý đến hắn, lôi kéo Thu nhi tiến vào buồng trong, cố ý nói:

- Thu nhi, chúng ta ngủ trước, đừng để ý tới hắn, cứ để hắn ở ngoài đó ngủ một đêm đi.

Thu nhi cười nói:

- Được.

Hai người quả nhiên lên giường.

Chỉ chốc lát sau, âm thanh hai người nói chuyện trời đất truyền đến.

- Thu nhi, chân của ngươi thật dễ nhìn.

- Tiểu thư, chân của người mới dễ nhìn đây, trắng trắng mềm mềm, nhỏ nhắn xinh xắn linh lung.

- Thu nhi, chân của ngươi thật mềm...

- Tiểu thư, chân của người thật đẹp, nô tỳ giúp người xoa bóp...

Đang lúc hai người trò chuyện, đột nhiên phát hiện bên giường vô thanh vô tức nhiều thêm một bóng người.

Tần nhị tiểu thư cười xốc lên màn trướng.

Lạc Thanh Chu đứng ở bên giường, ‘Khụ khụ’ một tiếng, nói:

- Cái kia, thật ra ta rất biết xoa bóp, đặc biệt là xoa bóp lòng bàn chân... Nhị tiểu tỷ, Thu nhi, các ngươi cần hỗ trợ không?...

Bầu trời lờ mờ.

Trận mưa thu thứ hai lại rơi xuống.

Lạc Thanh Chu không có ngủ thẳng giấc.

Sau khi rời giường liền mang theo Tiểu Điệp đi Trích Tiên cư, bàn giao Tiểu Điệp một tiếng về sau, vụng trộm ra cửa.

Tu luyện tự nhiên gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Cầm lấy ô giấy dầu, đi vào ngõ hẻm Thập Bát.

Một lát sau, Đao tỷ ăn bánh bột ngô che dù, chậm rãi ung dung đi ra từ trong ngõ nhỏ.

Vừa thấy mặt, Đao tỷ đã lên tiếng.

- Sở Phi Dương, ta không muốn lại làm công cụ truyền lời, trừ phi đưa tiền.

Lạc Thanh Chu nghi ngờ hỏi.

- Có ý tứ gì?

Đao tỷ nói:

- Hôm qua, vị tiểu quận chúa xinh đẹp yêu mị kia của ngươi lại tìm đến ta, lại để cho ta truyền lời cho ngươi, thế nhưng lại không có cho ta một phân tiền, ta cảm giác rất khó chịu.

Lạc Thanh Chu có chút im lặng, nói:

- Nàng nói cái gì nữa rồi?

Đao tỷ tức giận nói:

- Chí ít một viên kim tệ.

Lạc Thanh Chu cầm một viên kim tệ, ném cho nàng, nói:

- Nói đi.

Đao tỷ tiếp trong tay, thu vào, nói:

- Nàng nói bảo ngươi chạng vạng tối hôm nay chờ tại Tây Hồ, nàng muốn mời ngươi ăn đồ ngon, chơi đồ chơi rất hay nàng còn rất tự tin nói với ta, ngươi nhất định sẽ đi. Sở Phi Dương, ngươi sẽ đi sao?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

- Sẽ đi.

Đao tỷ một mặt kỳ quái mà nhìn hắn nói:

- Ngươi bị nàng nắm được thóp rồi? Ta cảm giác nàng nói đồ chơi rất hay có thể là roi da bên hông của nàng.

Lạc Thanh Chu không có trả lời, cũng không muốn trò chuyện tiếp cái đề tài này, nhìn thoáng qua bánh bột ngô trong tay nàng nói:

- Cho ta một khối, ta còn không có ăn cơm sáng.

Đao tỷ trực tiếp đưa nửa khối trong tay cho hắn, nói:

- Cũng chỉ có những thứ này, cha ta buổi sáng vừa làm.

Lạc Thanh Chu tiếp nhận, đang muốn ăn, Đao tỷ vội vàng nói:

- Uy, phía trên có nước miếng của ta.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:

- Ta không chê.

Đao tỷ nói:

- Thế nhưng ta ghét bỏ ngươi. Ngươi muốn ăn cũng được, chí ít một viên kim tệ.

Nói rồi lại duỗi tay ra.

Lạc Thanh Chu không có để ý nàng, một bên đi về phía trước, một bên gỡ bỏ địa phương nàng nếm qua ném đi, sau đó bắt đầu ăn.

Đao tỷ lập tức cả giận nói:

- Sở Phi Dương, ngươi lãng phí lương thực.

Trong lòng Lạc Thanh Chu đang nghĩ ngợi chuyện, không có để ý đến nàng.

Hai người cầm ô giấy dầu, giẫm lên nước mưa trên đường phố, không nhanh không chậm đi đến võ quán.

Người đi đường trên đường phố vội vàng, chạy nhanh mà qua.