Nước ấm áp, cũng đã trở nên lạnh lẽo.
Thu nhi ở sau lưng nói khẽ:
- Cô gia, nô tỳ vừa rồi gọi người, người nói lại chờ một chút, nô tỳ không dám đánh nhiễu người.
Lạc Thanh Chu kinh ngạc hỏi lại.
- Ta vừa rồi có nói chuyện sao?
Thu nhi gật đầu nói:
- Có.
Lạc Thanh Chu âm thầm kinh dị, lại nghĩ đến trạng thái huyền diệu vừa rồi một chút, có loại cảm giác vẫn chưa thỏa mãn.
- Cô gia, nước lạnh, mau dậy đi, đừng để ngã bệnh.
Thu nhi cầm khăn tắm tuyết trắng trong tay, nhẹ giọng thúc giục.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục suy nghĩ nhiều, đứng người lên, ra khỏi thùng tắm, gặp nàng nhìn thân thể của mình, lúc này mới tỉnh táo lại, vội vàng cầm qua khăn tắm, bao hết người của mình.
Thu nhi nở nụ cười, lại cầm khăn mặt, đi đến gần hắn, giúp hắn lau sạch lấy tóc, nói khẽ:
- Cô gia đừng thẹn thùng như thế, nô tỳ… Là nha đầu động phòng của cô gia, về sau sẽ mỗi ngày phục thị cô gia tắm rửa, mỗi ngày nhìn.
Lạc Thanh Chu: - …
Lau khô thân thể, Thu nhi đổi lại cho hắn một kiện áo ngủ màu trắng, nói:
- Cô gia, đây là y phục nô tỳ may cho người, người duỗi hai cánh tay và đi mấy bước một chút xem coi có thích hợp không?
Lạc Thanh Chu cảm giác sợi tổng hợp trên quần áo rất tốt, chạm vào trên da thịt rất mềm mại, rất dễ chịu, giống như là tơ lụa.
Hắn giơ cánh tay lên, đi vài bước, nói:
- Thật dễ chịu, rất dễ chịu. Thu nhi, cảm ơn ngươi.
Thu nhi cười nói:
- Vậy là tốt rồi, nô tỳ rảnh rỗi lại may cho cô gia hai bộ.
Lập tức lại cầm khăn mặt nói:
- Cô gia, người đi bàn trang điểm ngồi xuống, nô tỳ giúp người lau khô mái tóc, miễn cho một lúc sẽ ngã bệnh.
Lạc Thanh Chu nghe lời đi đến bàn trang điểm ngồi xuống, nhìn thoáng qua đồ vật phía trên, hỏi:
- Đây đều là của nhị tiểu thư sao?
Thu nhi một bên giúp hắn lau sạch tóc, một bên nói:
- Đều là phu nhân đưa tới, bất quá nhị tiểu thư ngoại trừ khi thành thân dùng một lần ra, lúc khác đều không dùng qua.
Lạc Thanh Chu cầm lấy một hộp son phấn, mở ra ngửi ngửi, nói:
- Nhị tiểu thư thiên sinh lệ chất, không cần những vật này.
Thu nhi cười nói:
- Miệng cô gia thật ngọt, khó trách tiểu thư thích cô gia như thế.
Lạc Thanh Chu nghiêm mặt nói:
- Cũng không phải bởi vì miệng ngọt.
Thu nhi khẽ cười nói:
- Dĩ nhiên không phải, chủ yếu là bởi vì cô gia quá ưu tú, người cũng tốt, tướng mạo cũng rất đẹp mắt, mà lại rất có mị lực.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng nói:
- Thu nhi, cô gia phát hiện miệng nhỏ của ngươi mới là ngọt nhất.
Thu nhi cười một tiếng, dừng một chút, vụng trộm nhìn hắn một cái từ trong gương, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi một cái, ngượng ngập nói:
- Cô gia, vậy ngươi... Muốn nếm thử hay không?
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, cũng từ trong gương nhìn nàng, gặp khuôn mặt nhỏ của nàng nhuộm một tầng đỏ ửng thật mỏng, hai con ngươi làn thu thuỷ nhẹ nhàng, kiều mị khả ái không khỏi nhẹ giọng hỏi:
- Thu nhi, ngươi thích cô gia không?
Thu nhi nhẹ nhàng gật đầu đáp nhanh.
- Thích.
Lạc Thanh Chu lại nhìn chằm chằm nàng trong gương một hồi, vươn tay ra, kéo nàng vào trong ngực của mình, để nàng ngồi ở trên đùi của mình, nhìn con ngươi ngập nước của nàng nói:
- Không phải bởi vì tiểu thư nhà ngươi sao?
Thu nhi lắc đầu, cắn môi phấn, hai tròng mắt tràn đầy ngượng ngùng cùng yêu mị:
- Dĩ nhiên không phải, nô tỳ đã sớm thích cô gia.
Lạc Thanh Chu không nói gì thêm, ôm nàng, hôn lên miệng nhỏ của nàng.
Thu nhi ôn nhu dán người ở trong ngực của hắn, hai tay dần dần ôm lấy cổ của hắn, ngượng ngùng mà chủ động đáp lại.
Hồi lâu sau.
Lạc Thanh Chu mới buông lỏng nàng ra, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ yêu mị động lòng người và nhìn cái cổ của nàng, nói:
- Quả nhiên rất ngọt.
Thu nhi ôn nhu nói:
- Cô gia, ăn ngọt nhiều sẽ mau chán, nô tỳ một tháng nhiều nhất chỉ phục thị cô gia ba lần. Thời gian khác, cô gia còn cần tìm Tiểu Điệp, để tiểu thư giúp người cũng có thể.
Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, nói:
- Thu nhi, cô gia phát hiện ngươi rất thông minh, vừa rộng lượng, lại thiện lương. Ngươi sợ cô gia vui mới ghét cũ, lạnh nhạt Tiểu Điệp sao?
Thu nhi nói khẽ:
- Tiểu Điệp là nha hoàn sống nương tựa lẫn nhau với cô gia từ nhỏ, cô gia đương nhiên sẽ không lạnh nhạt nàng.
Lạc Thanh Chu lại cúi đầu hôn nàng một chút, nói:
- Thu nhi, cô gia rất may mắn, có được những nha đầu như các ngươi phục thị. Nếu gặp được một vài người lòng dạ hẹp hòi, đố kỵ lại mạnh, cả ngày lục đục với nhau, chửi bới lẫn nhau, thậm chí đánh nhau, vậy thì thật sự quá tệ.
Thu nhi cười khúc khích, nói:
- Cô gia, người ở đây lại không nhiều, nơi nào sẽ phát sinh chuyện như vậy. Trừ phi về sau…