Hai người vừa ra khỏi cửa viện, Thu nhi đã mang theo đèn lồng đuổi tới, nói:
- Cô gia, đèn lồng.
Lạc Thanh Chu tiếp vào trong tay, nhìn nàng một cái.
Thu nhi cúi đầu thối lui.
Tần nhị tiểu thư nhìn nàng nói:
- Thu nhi, chờ một lúc ngươi trước tắm rửa, tắm xong liền đi phòng ta.
Thu nhi đáp:
- Vâng, tiểu thư.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Nhị tiểu thư, vẫn là để Thu nhi về chính gian phòng của nàng ấy đi.
Thu nhi dừng bước.
Tần nhị tiểu thư có chút nhíu mày:
- Thanh Chu ca ca, chàng muốn đổi ý sao?
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Không phải, ta cảm thấy... Ở gian phòng Thu nhi tương đối tốt, ta sợ quấy rầy nhị tiểu thư nghỉ ngơi.
Tần nhị tiểu thư nghe xong, lập tức mới hiểu, không khỏi cười nói:
- Thanh Chu ca ca là sợ Vi Mặc nhìn, không có ý tứ sao? Khó mà làm được, dựa theo quy củ, cần ở tân phòng, hơn nữa còn cần tân nương ở bên cạnh giám sát.
Lạc Thanh Chu: - ....
Thu nhi cúi thấp đầu lui xuống.
Lạc Thanh Chu một tay mang theo đèn lồng, một tay vịn Tần nhị tiểu thư, đi về phía Linh Thiền Nguyệt cung, trong đầu nghĩ đến hình tượng kia, càng nghĩ càng xấu hổ.
- Nhị tiểu thư....
- Gọi ta Vi Mặc.
- Vi Mặc, ta cảm thấy có chút quy củ có thể lượt đi. Tựa như bái thiên địa, bái phụ mẫu, kính trà, không phải chúng ta cũng không có làm những thứ này sao?
- Dù sao cũng không được, Vi Mặc muốn nhìn.
- Nhị tiểu thư, nàng không cảm thấy xấu hổ à?
- Vi Mặc đương nhiên sẽ không, muốn xấu hổ cũng là Thanh Chu ca ca và Thu nhi xấu hổ, Vi Mặc thích xem bộ dáng Thanh Chu ca ca lúng túng, Thanh Chu ca ca càng xấu hổ, Vi Mặc càng vui vẻ.
-... Ta thế nào cảm giác cưới một người nương tử không thích hợp?
- Người ta là lạ ở chỗ nào?
- Chỗ nào cũng đều không thích hợp.
- Thanh Chu ca ca cũng không đúng.
- Ta là lạ ở chỗ nào rồi?
- Trong lòng chính Thanh Chu ca ca hiểu rõ, Tiểu Điệp biết, Mỹ Kiêu tỷ cũng biết, Vi Mặc cũng biết, nay Thu nhi cũng biết, hừ hừ.
Hai người một đường đấu miệng lưỡi, rất mau đi đến Linh Thiền Nguyệt cung.
Cửa sân mở ra.
Bách Linh mặc một bộ váy phấn, thanh tú động lòng người tựa tại cửa ra vào, cầm trong tay một đóa hoa tươi, đang phát ngốc, miệng còn đang nhỏ giọng thầm thì không biết đang nói cái gì.
Lúc nhìn thấy hai người, nàng ngây ra một lúc, lập tức đứng thẳng người, kinh ngạc nói:
- Cô gia, nhị tiểu thư, các ngươi sao lại tới đây?
Lạc Thanh Chu nói:
- Không hoan nghênh phải không?
Bách Linh nhìn hắn một cái, nhếch miệng nhỏ nói:
- Không chào đón cô gia.
Nói xong, trên mặt lập tức lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào, đi tới đỡ Tần nhị tiểu thư, đổi giọng:
- Nhị tiểu thư, ta dìu ngươi đi vào.
Lạc Thanh Chu buông tay ra, cố ý nói:
- Vậy các ngươi đi vào đi, ta đi đây.
Bách Linh quay đầu nhìn hắn, phất phất tay nói:
- Được, cô gia, vậy không tiễn.
Tay Lạc Thanh Chu xuyên qua từ đằng sau nhị tiểu thư, đập vào bên trên eo thon của nàng một cái, dùng lực nắm chặt một cái, lại lập tức buông ra.
- A!
Bách Linh lập tức nhảy dựng lên tại chỗ, mang theo tiếng khóc nức nở nói:
- Nhị tiểu thư, cô gia đánh mông ta, đánh rất mạnh, đau quá...
- Ngươi... Ta không có.
Lạc Thanh Chu lập tức phủ nhận, sau đó trực tiếp đi qua trước mặt bọn họ tiến vào tiểu viện, đi tìm Hạ Thiền.
Nha đầu giảo hoạt, hắn rõ ràng đánh cái eo.
- Ô ô, đau quá...
Bách Linh xoa mông, ô ô hô đau.
Tần nhị tiểu thư buồn cười, hỏi:
- Bách Linh, ngươi và cô gia bình thường chính là vui đùa ầm ĩ như thế?
Bách Linh lập tức tố cáo:
- Còn có quá đáng hơn đây. Cô gia hắn...
- Cô gia hắn thế nào?
- Hắn... Hắn... Hắn xấu....
Lạc Thanh Chu đi vào hậu hoa viên.
Ngoài ý muốn chính là, lương đình trống trơn, Tần đại tiểu thư cũng không ở chỗ này.
Chỉ có Hạ Thiền đang luyện kiếm ngoài đình.
Lúc này Hạ Thiền giống như người kiếm hợp nhất, cùng kiếm trong tay thân ảnh đang múa may, tàn ảnh liên tục, hàn quang um tùm, tốc độ lại nhanh đến nỗi nhìn không rõ.
- Hắc! Hắc! Hắc.
Trong nháy mắt, thân ảnh kia từ xa mà đến gần, đi tới trước mặt hắn.
Chờ hắn thấy rõ, mũi kiếm của thanh kiếm đã chống đỡ ở trên cổ họng của hắn, cách da thịt hắn chỉ có một tấc.
Hàn ý trên thân kiếm xuyên thấu qua không khí, xâm nhập vào da thịt của hắn, làm toàn thân hắn lạnh run.
Hạ Thiền khoác một bộ váy áo xanh nhạt yên tĩnh im lặng đứng trước người hắn, hai con ngươi lạnh như băng nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu duỗi ra hai đầu ngón tay, kẹp lấy mũi kiếm, chậm rãi dời đi, lúc này mới lên tiếng nói:
- Hạ Thiền, ngươi lại học được kiếm pháp từ đâu? Thật nhanh, thật...
- Xuỵt!
Hạ Thiền thu hồi kiếm, đi vào trong phòng, không nói một lời.
Lạc Thanh Chu từ phía sau ôm lấy nàng, trực tiếp đem nàng ôm ngang trong ngực, nói:
- Trốn chỗ nào?