Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nhìn nàng, không nói gì thêm.
Tần nhị tiểu thư cũng không nói gì.
Lạc Thanh Chu cúi đầu, vuốt ve chén rượu trên bàn, trên mặt không nhìn ra vẻ gì khác.
Nam Cung Tuyết Y đành phải ủy khuất đứng lên, nói:
- Tốt thôi, vậy ta đi...
Nói đến đây, nàng đột nhiên nức nở một chút:
- Các ngươi mới là người một nhà, ta chính là ngoại nhân, ô ô, ta đi, ta cũng không tới nữa....
Nói xong, chạy ra ngoài.
Tần nhị tiểu thư vội vàng nói:
- Châu nhi, đi theo quận chúa, để Mộc di bồi tiếp.
Châu nhi vội vàng đáp ứng một tiếng, đuổi theo.
Tần nhị tiểu thư lại nói:
- Thu nhi, đóng cửa lại, ngươi và Tiểu Điệp đều ra ngoài.
- Vâng, tiểu thư.
Thu nhi và Tiểu Điệp lập tức ra ngoài, từ bên ngoài đóng cửa lại.
Trong phòng khách, ngọn đèn và ngọn nến đang cháy, tia sáng sáng tỏ, thức ăn đầy bàn nhìn qua có chút tinh xảo.
Lại trầm mặc trong chốc lát, Tần nhị tiểu thư mới nhẹ giọng mở miệng nói:
- Mỹ Kiêu tỷ, mẫu thân Thanh Chu ca ca bị người hại chết....
Vừa nghe lời này, sắc mặt Nam Cung Mỹ Kiêu đột biến.
Run lên một lát, nàng chậm rãi nói:
- Thật ra ta đã sớm đoán được, nếu không hai tên công tử nhà kia cũng sẽ không...
Nàng không hề nói tiếp.
Lạc Thanh Chu bưng chén rượu lên, uống một ngụm, không có nói tiếp.
Tần nhị tiểu thư nhìn hắn một cái, nói khẽ:
- Thanh Chu ca ca, về sau có chuyện gì, đều có thể để Mỹ Kiêu tỷ hỗ trợ, nàng ở nội thành, lại có rất nhiều người, muốn dễ dàng hơn một mình ngươi.
Dừng một chút, lại nói:
- Thanh Chu ca ca không cần ngại, chàng thiếu nợ Mỹ Kiêu tỷ, chàng nhớ ở trong lòng là được, về sau có cơ hội thì trả lại nàng.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn nàng một cái, không nói gì.
Lạc Thanh Chu lại trầm mặc trong chốc lát, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, một mặt bình tĩnh nói:
- Ta nghĩ trước từng chút từng chút đoạt đi tất cả mọi thứ bọn hắn bây giờ có được, lại để cho người bọn hắn quan tâm nhất biến mất, để bọn hắn cảm giác được thống khổ tuyệt vọng, chìm đắm trong tuyệt vọng thống khổ, để bọn hắn cửa nát nhà tan, sau đó... Lại để cho bọn hắn đi gặp mẫu thân của ta.
Ngữ khí bình thản, giống như không mang theo một tia cảm xúc.
Nhưng Nam Cung Mỹ Kiêu nghe vào trong tai lại làm đáy lòng nàng phát lạnh, rùng mình.
Nàng đối mặt với ánh mắt của hắn, nhìn cổ hắn, lại không nhìn ra bất kỳ cừu hận gì từ bên trong tròng mắt của hắn, nhưng nàng biết, những lời này đều là thật.
Hắn thật làm được, mà đang muốn bắt đầu làm.
Hoặc là… đã làm.
Bởi vì vị Lạc nhị công tử kia đã biến mất.
Nàng trầm mặc một chút, nói:
- Tốt, ta giúp ngươi.
Ngừng một chút, nàng lại nói:
- Bất quá, ngươi cũng phải giúp ta làm một việc.
Lạc Thanh Chu liền giật mình, nói:
- Quận chúa, mời nói.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn, một mặt bình tĩnh:
- Giúp ta tìm tới một người gọi Sở Phi Dương, để hắn tối mai đến Tây Hồ chờ ta. Ta muốn vung hắn một mặt vôi, còn quất hắn một roi, để hắn không được đào tẩu, không nên phản kháng, ngoan ngoãn nhận lấy cái chết.
Trong phòng khách yên tĩnh mấy tức.
Lạc Thanh Chu đáp:
- Được.
Sau khi bữa tối kết thúc.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại cùng Tần nhị tiểu thư nói chuyện một lát, sau đó chủ động rời đi.
Thu nhi đi phòng bếp nấu nước.
Châu nhi cùng Tiểu Điệp thu dọn cái bàn.
Lạc Thanh Chu vốn định đi thư phòng đọc sách một hồi, lấy ra áo khoác Tần nhị tiểu thư từ trong phòng, nói khẽ:
- Thanh Chu ca ca, chúng ta đi Linh Thiền Nguyệt cung đi, cùng tỷ tỷ nói chuyện một chút.
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình:
- Nói cái gì?
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Chỉ là tâm sự một chút, nói cái gì đều có thể. Dù sao thời gian còn sớm, Thanh Chu ca ca không nên gấp đi ngủ chứ?
Lạc Thanh Chu nhún vai, tiếp nhận áo khoác trong tay nàng, giúp nàng khoác ở trên người, vịn nàng nói:
- Nói thật, mỗi lần đi đại tiểu thư bên kia đều rất lúng túng. Tính tình đại tiểu thư quá lạnh, ta đều không dám nói chuyện.
Tần nhị tiểu thư ‘Phốc phốc’ cười một tiếng, nói:
- Tỷ tỷ cũng sẽ không ăn chàng, sợ cái gì. Tỷ tỷ không nói lời nào, chàng có thể nói mà. Thanh Chu ca ca trước đó kể chuyện xưa, không phải nói chuyện rất tốt sao? Nghe Bách Linh nói, tỷ tỷ rất thích đây.
Lạc Thanh Chu vịn nàng đi ra tiểu viện, nói:
- Thật ra kể chuyện xưa cũng rất lúng túng, nhìn đại tiểu thư hoàn toàn không có phản ứng, nếu không có Bách Linh cùng Hạ Thiền ở bên cạnh, ta đoán liền giảng không nổi nữa.
Tần nhị tiểu thư chớp chớp lông mày tinh tế, ra vẻ cả giận nói:
- Ở trước mặt nhị tiểu thư, nói xấu đại tiểu thư, ở trước mặt nương tử hiện tại, nói xấu nương tử trước kia, Thanh Chu ca ca, chàng cảm thấy thích hợp sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta không có nói xấu đại tiểu thư, ta chỉ nói tính tình nàng lạnh lùng mà thôi.