Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1202: Cầu ngươi (4)




Bên trên gương mặt phấn nộn của Bách Linh lập tức lộ ra nụ cười xán lạn:

- Chúc mừng cô gia về nhà, chúc mừng cô gia cùng nhị tiểu thư động phòng, chúc cô gia và nhị tiểu thư bạch đầu giai lão, sớm sinh ra...

Nói đến đây, nàng đột nhiên dừng một chút, vừa cười nói:

- Chúc cô gia cùng nhị tiểu thư, vĩnh viễn hạnh phúc.

Hạ Thiền đứng ở một bên, nắm chặt kiếm trong tay, yên lặng xoay người, vào trong nhà.

Bách Linh dần dần thu lại nụ cười trên mặt, thấp giọng nói:

- Cô gia, ngươi tối hôm qua không quan tâm Hạ Thiền? Đi dỗ dành Thiền Thiền đi. Nàng không có tức giận, nhưng trong lòng nàng khẳng định sẽ có chút khổ sở.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, vào trong nhà.

Trong một căn phòng khác.

Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ, rơi vào bên trong.

Thiếu nữ một bộ váy áo tuyết trắng đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn ánh bình minh trên trời, kinh ngạc ngẩn người.

Đột nhiên, ngọc thạch trong tay nàng bỗng nhúc nhích.

Dừng một lát, nàng cúi đầu nhìn lại.

Sư tỷ, hắn hẳn là đã trở về? Không nói gạt ngươi, mỗi lần gặp mặt hắn, ta đều cảm khái, vì sao đồ tốt cả thiên hạ này đều bị ngươi cướp đi, ta thích tài hoa kinh thế của hắn, hắn đã đáp ứng giúp ta. Ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố hắn thật tốt

Thiếu nữ thu hồi ngọc thạch, cũng không trả lời, ánh mắt lần nữa nhìn về phía ráng mây xa xa.

Trong cung điện.

Thiếu nữ một bộ váy áo hỏa hồng nắm ngọc thạch trong tay, chờ hồi lâu, không có thấy trả lời, không khỏi hừ lạnh một tiếng, lật ra ghi chép nói chuyện phiếm tối hôm qua.

Cứu hắn, hắn bị bắt đi

Ai, phu quân ngươi sao? Ngươi không nói là ai, ta không cứu

Sư tỷ, vậy ngươi cầu ta, ngươi không cầu ta, ta cũng không cứu

cầu ngươi

Nhìn thấy hai chữ cuối cùng, khóe miệng nàng có chút nhếch lên, trong lòng cuối cùng dễ chịu hơn một chút.

Thành nam, cửa ngõ Thập Bát.

Đao tỷ cầm trong tay bánh bột ngô, đang vừa ăn, một bên chờ đợi.

Đợi nàng ăn xong hai khối bánh bột ngô, đang muốn rời đi, Lạc Thanh Chu mới vội vàng chạy đến hẻm nhỏ từ bên cạnh, kín đáo đưa cho nàng hai bao kẹo mừng, nói:

- Tối hôm qua có chút việc, cho nên hôm nay tới chậm, thật có lỗi.

Đao tỷ nhìn thoáng qua kẹo mừng trong tay, nhíu mày nói:

- Ta cho rằng ngươi hôm nay không đứng dậy nổi, đang chuẩn bị đi gặp sư phụ giúp ngươi xin phép nghỉ. Sở Phi Dương, cũng không phải lần thứ nhất động phòng, có đói khát như vậy? Không phải cả đêm cũng không có ngủ đó chứ?

Lạc Thanh Chu theo nàng đi tới võ quán, vừa đi vừa nói:

- Đích thật là một đêm không ngủ, bất quá không phải như ngươi nghĩ. Không đề cập nữa, ta phải tu luyện thật tốt, tranh thủ tháng này đột phá đến Võ Sư hậu kỳ.

Đao tỷ gặp hắn không giống như nói dối, nói:

- Hôm qua thành thân xảy ra chuyện?

Lạc Thanh Chu nói:

- Xảy ra chút việc nhỏ, đã giải quyết.

Đao tỷ gặp hắn không muốn nhiều lời, cũng không tiếp tục hỏi, nói:

- Tháng này còn có hơn mười ngày, ngươi xác định có thể đột phá đến Võ Sư hậu kỳ?

Lạc Thanh Chu nói:

- Không xác định, bất quá có thể thử một chút.

Đao tỷ cầm kẹo mừng, bóc ra đặt vào miệng, nói:

- Đến lúc đó còn muốn đi tông môn tế bái tổ sư, nếu như ngươi lúc kia thật có thể đột phá đến cảnh giới Võ Sư hậu kỳ, tài nguyên khẳng định không thiếu.

Hai người nói chuyện, rất mau tới võ quán.

Đi trước lên tiếng chào hỏi sư phụ, lại chào hỏi mấy người Trương Viễn Sơn, sau đó mỗi người đi tìm địa phương tu luyện.

Lạc Thanh Chu đi luyện võ tràng phía sau.

Buổi sáng tu luyện nội công tâm pháp, buổi chiều tiếp tục tu luyện Lăng Phong Quyền mà sư phụ truyền thụ, thẳng đến khi năng lượng toàn thân hao hết, sức cùng lực kiệt.

Một ngày thời gian, đảo mắt liền qua.

Chạng vạng tối, mấy người đều mồ hôi đầm đìa, mệt toàn thân bất lực, lên tiếng tạm biệt đơn giản, mỗi người về nhà.

Lạc Thanh Chu cùng Đao tỷ tách ra tại ngõ hẻm Thập Bát, lúc gần đi Đao tỷ nói một câu:

- Sở Phi Dương, có gì cần hỗ trợ, cứ mở miệng.

Nàng tựa hồ đã nhìn ra gia hỏa này hôm nay có tâm sự.

Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:

- Cho ta mượn chút kim tệ, loại mà có thể không trả kia.

- Cút, xem như ta vừa rồi không nói chuyện.

Đao tỷ lập tức trở mặt, quay người rời đi.

Lạc Thanh Chu cười cười, chui vào hẻm nhỏ bên cạnh.

Sau khi trở lại Tần phủ.

Hắn đi Trích Tiên cư, để Tiểu Điệp canh gác ở chỗ cửa ra vào, sau đó dùng nước giếng gội đầu, tắm rửa, đổi lại nho bào sạch sẽ.

Lúc xoa tóc, hắn hỏi Tiểu Điệp:

- Hôm nay có người tới tìm ta không?

Tiểu Điệp lắc đầu, nói:

- Không, chỉ có Thu nhi tỷ tỷ tới qua, cùng nô tỳ nói một chút liền đi.

- Nói cái gì rồi?

- Chính là chuyện làm quần áo, tùy tiện hàn huyên một hồi.

- Nha.