- Công tử, ngươi tối hôm qua cùng nhị tiểu thư động phòng chưa?
- Động.
- A, thân thể nhị tiểu thư....
- Chỉ là ngủ ở cùng nhau, không có làm gì khác.
- A, nô tỳ cũng nghĩ như vậy, dù sao thân thể nhị tiểu thư quá yếu, công tử vẫn là đừng mạo hiểm.
- Tiểu Điệp.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:
- Đêm nay ta có thể sẽ động phòng với Thu nhi. Dù sao đã thành hôn với nhị tiểu thư, dựa theo quy củ, thân thể tiểu thư có việc gì, nha hoàn sẽ làm thay, không phải không tính động phòng, mà ta cũng đáp ứng nhị tiểu thư cùng Thu nhi...
Tiểu Điệp nói:
- A, công tử đừng sợ, Thu nhi tỷ tỷ rất ôn nhu, mà Thu nhi tỷ tỷ biết rất nhiều thứ.
Lạc Thanh Chu không khỏi bật cười nói:
- Ta sợ cái gì? Phải sợ cũng là nàng sợ. Ta chỉ muốn nói cho ngươi một tiếng.
Tiểu Điệp cười nói:
- Công tử, vậy người nhẹ nhàng một chút, Thu nhi tỷ tỷ đối xử với nô tỳ rất tốt.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nhìn nàng biểu hiện. Nếu nàng biểu hiện không tốt, bản công tử sẽ để nàng khóc. Nếu nàng biểu hiện tốt, bản công tử vẫn để nàng khóc.
- A? Vì cái gì đây?
- Một cái là đau đớn mà khóc, một cái là vui đến phát khóc, Tiểu Điệp, ngươi cũng không biết sao?
- Ô, công tử thật xấu.
Lạc Thanh Chu ôm lấy nàng, nói:
- Dám chửi bản công tử, Tiểu Điệp, hiện tại bản công tử sẽ để ngươi vui đến phát khóc.
- A, không muốn...
Chủ tớ ngay ở trong tiểu viện vui đùa ầm ĩ, Thu nhi đột nhiên đứng ngoài cửa gõ cửa một cái, nói:
- Cô gia, Tiểu Điệp, tiểu thư gọi các ngươi trở về ăn cơm.
Lạc Thanh Chu lúc này mới để Tiểu Điệp xuống, lấy tay ra từ trong quần áo của nàng, quay người nhìn nàng nói:
- Đến đây lúc nào?
Thu nhi khẽ cười nói:
- Thời điểm cô gia nhắc đến nô tỳ, nô tỳ đã ở bên ngoài.
Lạc Thanh Chu: - …
Tiểu Điệp lập tức đỏ mặt, vội vàng chạy nhanh:
- Thu nhi tỷ tỷ, chúng ta đi, không để ý tới… Bại hoại kia nữa.
Thu nhi cười cười, theo nàng cùng rời đi, quay đầu nói:
- Cô gia, tiểu thư và quận chúa các nàng đều đang đợi, mau tới.
- Quận chúa?
Lạc Thanh Chu nghe được hai chữ này liền nhức đầu.
Chờ lúc hắn đến Mai Hương Uyển, mới phát hiện nơi này không chỉ một quận chúa, mà là có hai quận chúa.
Nhìn thấy hai người, hắn lại càng nhức đầu. Còn chưa đợi hắn đi vào trong viện, Nam Cung Tuyết Y đã chạy đến, nói với hắn một câu:
- Lạc công tử, Tuyết Y đã nghĩ ra một kết cục thích hợp cho <Thạch Đầu Ký>, mời công tử nghe thử.
- Không thích hợp.
Lạc Thanh Chu nói thẳng.
Nam Cung Tuyết Y nghe vậy ngẩn người, có chút tức giận nói:
- Người ta cũng còn không có nói ra kết cục đây.
Lạc Thanh Chu nói:
- Kết cục thì ta đã viết ra, đối với ta mà nói, đó mới là thích hợp nhất. Tuyết Y quận chúa nếu cảm thấy không thích hợp, có thể tự mình sửa chữa, không cần hỏi ý kiến của ta. Bởi vì vô luận Tuyết Y quận chúa làm sao sửa chữa, ta đều sẽ nói không thích hợp.
Nam Cung Tuyết Y lập tức vội la lên:
- Lạc công tử, kết cục kia của ngươi thật không thích hợp, ngươi nghe kết cục của ta thử đi, ta cảm thấy kết cục này mới là thích hợp nhất.
Lạc Thanh Chu đi thẳng vào nhà nói:
- Không nghe.
Nam Cung Tuyết Y đang muốn đuổi vào theo, Nam Cung Mỹ Kiêu đã kéo nàng lại, lạnh lùng nói:
- Ngươi ngậm miệng lại dùm ta. Người ta viết cố sự, ngươi dựa vào cái gì sửa chữa kết cục? Có bản lĩnh ngươi tự mình viết, làm chi để ý tới câu chuyện người ta viết.
Cung Tuyết Y lập tức cả giận nói:
- Mỹ Kiêu, ngươi đây là thái độ gì? Ta mới là tỷ tỷ.
Nam Cung Mỹ Kiêu trực tiếp kéo nàng ra ngoài, nói:
- Đi thôi, ta để Mộc di đưa ngươi trở về, ngươi tối hôm qua không có trở về, phụ thân và mẫu thân rất lo lắng.
Nam Cung Tuyết Y nghe xong, sắc mặt đột biến, ôm lấy cánh tay của nàng, một bên giãy dụa một bên nói:
- Tỷ tỷ, ngươi mới là tỷ tỷ! Ta sai rồi, ngươi đừng đưa ta về, ta thật vất vả mới ra đây, ô ô... Vi Mặc, cứu mạng... Lạc công tử, cứu ta...
Tần nhị tiểu thư nín cười nói:
- Mỹ Kiêu tỷ, được rồi, để Tuyết Y tỷ cơm nước xong xuôi lại đi.
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Nàng ở chỗ này, chúng ta căn bản ăn cơm không được, quá nhiều lời.
Nam Cung Tuyết Y lập tức nói:
- Tỷ tỷ, tỷ tỷ tốt, ta cũng không tiếp tục nói chuyện, ta ngậm miệng còn không được sao? Ta thề.
Nam Cung Mỹ Kiêu lúc này mới dừng bước lại, lạnh lùng nhìn nàng nói:
- Vậy ngươi thề đi.
Vẻ mặt Nam Cung Tuyết Y đau khổ, vốn định nũng nịu hồ lộng cho qua, gặp sắc mặt đối phương không đúng, đành phải giơ lên tay thề nói:
- Ta thề, chờ một lúc ta rốt cuộc... Chờ một lúc ta sẽ nói chuyện ít đi, nếu ta nói quá nhiều, ta sẽ biến thành chó con, để các ngươi cưỡi, có được hay không?