Tống Như Nguyệt mặc dù có chút không nguyện ý, nhưng nghĩ tới tối hôm qua phát sinh chuyện lớn như vậy, mọi người lại một đêm chưa ngủ, khẳng định vừa mỏi vừa mệt, chỉ đành phải nói:
- Vậy được rồi, tất cả mọi người đi nghỉ ngơi đi, hôm nay không có chuyện gì, nghỉ một ngày.
Bọn nha hoàn lập tức tán đi.
Những người khác cũng tán đi.
- Lạc Thanh Chu vịn Tần nhị tiểu thư, đang muốn rời đi, Tống Như Nguyệt kêu bọn hắn lại:
- Thanh Chu, Mặc nhi, các ngươi chờ một chút, ta có lời hỏi các ngươi.
Những người khác thấy thế, cũng đều lập tức thối lui.
Trong đại sảnh, rất nhanh chỉ còn lại có Lạc Thanh Chu, Tần nhị tiểu thư và Tống Như Nguyệt ba người.
Tống Như Nguyệt nhìn hai người một hồi, mở miệng hỏi:
- Tối hôm qua các ngươi ở trong cung, là ngủ cùng một chỗ?
Gương mặt Tần Vi Mặc ửng đỏ, thấp giọng nói:
- Vâng.
Trong lòng Tống Như Nguyệt xiết chặt, lập tức hỏi:
- Vậy các ngươi có động phòng không?
Tần Vi Mặc nhẹ gật đầu.
Lạc Thanh Chu vội vàng giải thích.
- Nhạc mẫu đại nhân, ngài yên tâm, ta cũng không có đụng Vi Mặc.
Tống Như Nguyệt nghe vậy ngẩn người, nhíu lông mày nói:
- Vi Mặc nói các ngươi động phòng, ngươi còn nói ngươi không có đụng nàng, các ngươi ai nói thật?
Lạc Thanh Chu nói:
- Nhị tiểu thư có ý là nói, hai chúng ta ngủ cùng nhau, hẳn tính là động phòng. Nhưng thân thể nhị tiểu thư yếu đuối, cho nên ta cũng không có đụng nàng.
Tống Như Nguyệt nhìn về phía nhi nữ nhà mình, nói:
- Là như vậy?
Tần Vi Mặc cúi đầu nói:
- Ừm, Thanh Chu ca ca không có đụng Vi Mặc.
Tống Như Nguyệt lúc này mới thở dài một hơi, nhưng có chút tiếc nuối, thở dài nói:
- Thanh Chu, không phải nhạc mẫu không cho ngươi đụng Vi Mặc, bệnh tình Vi Mặc vừa ổn định, ai cũng không biết có thể lại đột nhiên tái phát hay không, các ngươi nếu làm chuyện kia... Vạn nhất lại làm cho bệnh tình của nàng trở lại, cố gắng trước đó, chẳng phải đều lãng phí một cách vô ích.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:
- Thanh Chu biết được.
Mặt mũi Tống Như Nguyệt tràn đầy vui mừng nhìn hắn nói:
- Vẫn là Thanh Chu hiểu chuyện, ngươi có thể nhịn được, nhạc mẫu rất cảm tạ ngươi. Bất quá ngươi không cần lo lắng, nha hoàn trong phủ, ngươi có thể tùy ý lựa chọn, nếu có cần, cứ việc nói với nhạc mẫu là được. Nếu ngươi không có ý tứ nói với ta, nói với Vi Mặc cũng có thể, nàng sẽ giúp ngươi an bài.
Lập tức lại thở dài một hơi, nói:
- Đợi thêm một đoạn thời gian đi, đợi đến thời điểm bệnh tình Vi Mặc triệt để ổn định lại, các ngươi lại ân ái, Thanh Chu, ngươi không vội chứ?
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:
- Không vội.
Tống Như Nguyệt nhẹ gật đầu, còn muốn nói thêm vài câu, Tần nhị tiểu thư lập tức nói:
- Mẫu thân, người mau trở về nghỉ ngơi đi, chúng ta cũng nên trở về.
Tống Như Nguyệt ngáp một cái, lúc này mới nói:
- Đi thôi.
Lạc Thanh Chu như trút được gánh nặng, lập tức vịn Tần nhị tiểu thư cáo từ rời đi.
Ra đại sảnh, Thu nhi đi ra từ hành lang, thấp giọng nói:
- Tiểu thư, Mỹ Kiêu quận chúa đang ngủ ở trong phòng, mà còn nằm ở trên giường, không có nằm trên giường mỹ nhân. Các ngươi nếu muốn nghỉ ngơi, có thể đi gian phòng của nô tỳ.
Tần Vi Mặc nói khẽ:
- Thanh Chu ca ca, chàng muốn nghỉ ngơi không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Nàng đi đi, ta còn có việc.
Tần Vi Mặc không có hỏi nhiều, nhẹ gật đầu, nói:
- Vậy Vi Mặc nói chàng đi học.
Lạc Thanh Chu đưa nàng về đến Mai Hương Uyển, cũng không đi vào, chuẩn bị trực tiếp rời đi.
Châu nhi đứng ở chỗ cửa ra vào nói:
- Cô gia, người đã trở về liền không nhìn tân phòng của mình sao? Bố trí rất đẹp đây.
Lạc Thanh Chu nói:
- Quận chúa không phải ngủ ở bên trong à?
Châu nhi vểnh vểnh miệng nhỏ, thấp giọng nói:
- Nô tỳ chuẩn bị để quận chúa đi gian phòng của Thu nhi ngủ, quận chúa không nguyện ý, rõ ràng là tân phòng của cô gia và tiểu thư...
- Châu nhi.
Tần nhị tiểu thư ngắt lời nàng, sắc mặt khó được nghiêm nghị nói:
- Nếu không phải Mỹ Kiêu tỷ hôm qua kịp thời đi tìm Trưởng công chúa, cô gia và phụ thân mấy người bọn hắn đã xảy ra chuyện, về sau không thể lại nói những lời này.
Châu nhi vội vàng tát mình một cái, cúi đầu nhận sai:
- Tiểu thư, nô tỳ cũng không dám nữa...
Lạc Thanh Chu thấy thế, nhịn không được trêu chọc nói:
- Châu nhi, lần sau lại nói bậy, nhớ kỹ bảo cô gia giúp ngươi ngăn chặn miệng lại.
Châu nhi cúi đầu, không còn dám lên tiếng.
Tần nhị tiểu thư thì nhìn hắn một cái nói:
- Thanh Chu ca ca, đêm nay là được rồi.
Lạc Thanh Chu vội vàng cáo từ, nói:
- Ta đi đọc sách.
Mới vừa đi mấy bước, Tần nhị tiểu thư đột nhiên lại nói:
- Thanh Chu ca ca, đi xem tỷ tỷ một chút, đi trò chuyện với Hạ Thiền cùng Bách Linh, các nàng tối hôm qua nhất định rất lo lắng.