Mấy người cùng một chỗ tiến vào cung điện.
Tần Vi Mặc đi đến bên người Hạ Thiền, đưa tay dắt tay nhỏ của nàng, nhẹ giọng cười nói:
- Thiền Thiền, ngươi nhìn, ta không sợ ngươi.
Tay Hạ Thiền run rẩy, thân thể căng cứng, gặp Tần nhị tiểu thư không tiếp tục ho khan, cúi đầu, dần dần trầm tĩnh lại.
Nam Cung Hỏa Nguyệt sớm đã thức dậy, đang đọc sách trong thư phòng, nghe được Nguyệt Vũ bẩm báo, lập tức đứng dậy nghênh đón, trực tiếp cầm cổ tay Lạc Thanh Chu, cảm kích nói:
- Tiên sinh, tối hôm qua bản cung một đêm chưa ngủ, một mực nghĩ những lời tiên sinh nói, càng nghĩ càng cảm thấy Tiên Sinh thật sự là Trích Tiên hạ phàm, thâm bất khả trắc, có thể nghĩ đến những cái kia...
- Điện hạ.
Lạc Thanh Chu ngắt lời nàng, nói:
- Ngài hảo hảo cân nhắc một chút, nghĩ lại cho kỹ. Những lời tối muộn hôm qua, tạm thời chỉ có chúng ta hai người biết là được rồi.
Nam Cung Hỏa Nguyệt dừng một chút, buông lỏng cổ tay của hắn ra, gật đầu nói:
- Bản cung nhất định ghi nhớ.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Vậy tại hạ cáo từ.
Nam Cung Hoả Nguyệt lưu luyến không rời nhìn hắn một chút, lại nhìn tân nương tử người mặc áo cưới phía sau hắn một chút, khẽ gật đầu nói:
- Tiên sinh hôm qua vừa thành thân, dựa theo quy củ, hôm nay còn muốn kính trà cho nhạc phụ nhạc mẫu, vậy bản cung không trì hoãn thời gian của tiên sinh.
Một đoàn người cáo từ rời đi.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt lộ ra một tia ánh sáng phức tạp.
Nguyệt Vũ cưỡi ngựa, mang theo hộ vệ, trực tiếp đưa bọn hắn về Tần phủ.
Từ trên xuống dưới Tần phủ tối hôm qua một đêm chưa ngủ.
Nam Cung Tuyết Y tối hôm qua cũng lưu lại nơi này, cùng mọi người chờ.
Khi thấy mấy người Tần Văn Chính an toàn trở về, trên dưới Tần phủ vui đến phát khóc.
Một đám người vây quanh ở đại sảnh.
Mặt mũi Tần Xuyên tràn đầy kích động, sinh động như thật kể một lần chuyện tối hôm qua Trưởng công chúa bá khí xuất hiện ngay thời khắc nguy hiểm.
Đám người nghe vô cùng kích động.
- Trưởng công chúa thật lợi hại, ngay cả Cẩm Y vệ đều không để vào mắt.
- Đâu chỉ là Cẩm Y vệ nho nhỏ, ngay cả Lạc Trường Thiên kia gặp Trưởng công chúa, trực tiếp bị Trưởng công chúa quét một thương đánh bay ra ngoài, cái rắm cũng không dám thả một cái. Khi Thánh thượng tới, Lạc Trường Thiên kia còn chuẩn bị cáo trạng, kết quả, ha ha, trực tiếp bị Thánh thượng hung hăng quất một cái tát, ngay cả Thánh thượng đều mang theo mặt cười với Trưởng công chúa đây.
- Đúng rồi, còn có Thanh Chu của chúng ta. Trưởng công chúa đối xử với Thanh Chu thật không phải tốt bình thường, trực tiếp nắm tay Thanh Chu ở ngay trước mặt của nhiều người như vậy, kéo hắn rời đi...
Tống Như Nguyệt nghe xong, lông mày lập tức nhíu một cái:
- Dắt tay?
Mặt mũi những người khác cũng đều giật mình.
Tần Văn Chính lập tức trầm mặt quát:
- Nói bậy bạ gì đó? Trưởng công chúa nắm tay Thanh Chu để cố gắng thân cận…
Lạc Thanh Chu lập tức nói:
- Nhạc phụ đại nhân nói đúng lắm, trên sách có ghi chép, đã từng có chính quốc vương của nước lớn, và về sau có khai quốc đế vương đều có loại hành vi này, vì lung lạc hiền tài, làm cho đối phương khăng khăng một mực dốc sức cho hắn.
Ánh mắt Tống Như Nguyệt sáng rực, lúc này mới dời mắt đi khỏi trên người hắn.
Tần Xuyên không còn dám nhiều lời.
Tần nhị tiểu thư tìm trái phải một chút, hỏi:
- Mỹ Kiêu tỷ đâu?
Nam Cung Tuyết Y nói:
- Mỹ Kiêu đang ngủ ở trong phòng của ngươi, tối hôm qua nàng đi một đêm chưa ngủ, sáng nay đi qua thông báo, nói các ngươi ở trong cung vô sự, liền đi nơi đó của ngươi ngủ.
Mặt mũi Tống Như Nguyệt tràn đầy cảm kích nói:
- May mắn có Mỹ Kiêu đứa bé kia thông minh, sau khi các ngươi bị bắt đi, lập tức đi trong cung thông báo Trưởng công chúa, nếu không, ai...
Bách Linh ở một bên nói:
- Là cô gia để quận chúa đi thông báo.
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía nàng.
Bách Linh giòn tiếng nói:
- Ta lúc ấy đứng ở bên cạnh quận chúa, lúc cô gia bị bắt đi, lúc đi qua từ bên cạnh quận chúa, vụng trộm nói cho quận chúa, ta nghe được nha.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, lập tức nói:
- Ta đích xác nói, bất quá nếu không phải Mỹ Kiêu quận chủ kịp thời thông báo, Trưởng công chúa cũng sẽ không nhanh như vậy đuổi tới.
Tống Như Nguyệt nói:
- Chờ Mỹ Kiêu dậy, ta muốn đích thân xuống bếp hảo hảo làm cho nàng cả bàn đồ ăn ngon.
Mấy người lại nói một hồi.
Lạc thanh mở miệng nói:
- Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, nên kính trà không?
Tống Như Nguyệt nghe xong, đang muốn đi ngồi xuống, Tần Văn Chính khoát tay nói:
- Không cần, các ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi. Những thủ tục xa xưa này coi như xong, ngươi và Vi Mặc hảo hảo ở cùng một chỗ là được, mọi người hẳn là đều đã rất mệt mỏi, mau trở về đi thôi.