- Cho nên Thái hậu chỉ có thể dùng hôn nhân đến ngăn chặn nàng, tỉ như gả nàng cho nước lân cận, dạng này có thể danh chính ngôn thuận lấy đi quân quyền phong quốc của nàng, cùng di chiếu của tiên đế trên người nàng.
- Trưởng công chúa lợi hại như vậy, bọn hắn không sợ nàng ở nước láng giềng...
- Trưởng công chúa sẽ không mang theo quân đội quốc gia khác tới phạm Đại Viêm, bọn họ đều rõ ràng điểm này, cho nên mới không kiêng nể gì. Bọn hắn hiện tại hoang mang rối loạn khó có thể bình an, đang lợi dụng những phương pháp khác, chia cắt binh quyền của Trưởng công chúa.
- Thanh Chu ca ca, chúng ta nên làm cái gì?
- Nàng nói đối mặt với bọn hắn trả thù sao? Yên tâm đi, có những lời kia tối hôm qua của Trưởng công chúa, bọn họ không dám quá mức trắng trợn, trả thù khác, chúng ta tự nhiên binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn. Bây giờ ta cần nhanh tăng cao tu vi, không chỉ muốn bảo vệ các ngươi, còn muốn báo thù cho mẫu thân của ta. Ta tối hôm qua nhìn thấy Lạc Diên Niên bọn hắn....
Hai người lại hàn huyên hồi lâu.
Thẳng đến khi sắc trời bên ngoài gần sáng, mới yên tĩnh trở lại.
- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc chuẩn bị xong.
- Ngủ đi, trời đều đã sáng.
- Không!
- Khò khò, khò khò....
- Thanh Chu ca ca....
- Khò khò, khò khò... Đừng, đừng đụng...
- Thanh Chu ca ca tiếp tục khò khò, khò khò của mình, Vi Mặc chơi chính Vi Mặc....
Thân thể Lạc Thanh Chu cứng ngắc, không tiếp tục động.
Tần nhị tiểu thư nằm nghiêng ở trong ngực của hắn, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ thanh lệ mang theo đỏ ửng, hai con ngươi giống như cười chế nhạo nhìn biểu lộ trên mặt hắn.
- Nhị tiểu thư, đừng động thủ động cước, chờ Thu nhi...
- Gọi ta Vi Mặc.
- Vi Mặc, chờ Thu nhi....
- Thu nhi làm được, Vi Mặc cũng làm được.
- Thanh Chu ca ca, chàng hôn Vi Mặc...
Lạc Thanh Chu lại cứng ngắc một hồi, cúi đầu hôn lên miệng nhỏ phấn nộn của nàng, tay run rẩy vuốt ve mái tóc cùng lưng ngọc nhu thuận của nàng...
Ngoài cửa sổ, sắc trời càng ngày càng sáng.
Ánh bình minh vừa ló rạng.
Thủy tạ ban công, mạ vàng cả con suối nhỏ, đẹp không sao tả xiết.
Hoa Cốt tắm rửa ánh bình minh màu vàng kim, đứng tại lan can một lúc lâu, đang lúc muốn rời đi, bên trong phòng lại đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện.
Lạc Thanh Chu cùng Tần nhị tiểu thư rời giường.
Hai người ngủ nửa canh giờ mà thôi.
Bởi vì thân ở hoàng cung, lại có người khác, hai người tự nhiên không có ý ngủ nhiều.
Mặc vào áo cưới, chải vuốt đơn giản.
- Két két...
Lạc Thanh Chu mở cửa phòng ra.
Ngoài cửa, Hoa Cốt một bộ váy áo đỏ tươi da thịt phấn nộn, bưng một chậu nước nóng, đang cúi đầu chờ đợi, gặp hắn mở cửa, cúi người thi lễ nói:
- Công tử, Hoa Cốt hầu hạ ngươi cùng phu nhân rửa mặt.
Lạc Thanh Chu hơi ngẩn ra, đưa tay tiếp nhận cái chậu, nói:
- Đa tạ, chính chúng ta có thể.
Nói xong, bưng cái chậu đi vào.
Hai người rửa mặt xong, ra cửa, Hoa Cốt vẫn như cũ cúi đầu đứng ở trong hành lang.
Tần nhị tiểu thư nhìn nàng một cái, đi đến trước mặt nàng, đưa tay giữ lại tay nàng, nói khẽ:
- Hoa Cốt cô nương, tối hôm qua Thanh Chu ca ca đều nói với ta, yên tâm đi, ta không có bất kỳ ý kiến gì. Bất quá, ta còn muốn trở về nói một tiếng với những người khác.
Hoa Cốt nghe vậy, thân thể run lên, chậm rãi ngẩng đầu, giật mình mà nhìn nàng.
- Đi thôi, nhị ca bọn hắn còn đang chờ.
Lạc Thanh Chu lôi kéo Tần nhị tiểu thư, bước nhanh rời đi.
Hoa Cốt nhìn bóng lưng của hai người, run lên tại chỗ hồi lâu, mới kịp phản ứng, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn như ánh bình minh.
Tiến vào bên trong, đi tới trước giường.
Trên giường chỉnh chỉnh tề tề, cánh hoa trước giường cũng không thay đổi chút nào.
Đầu giường dựng vải trắng, vẫn như cũ không nhúc nhích tí nào khoác ở nơi đó, phía trên vẫn tuyết trắng như cũ, không có bất kỳ vết tích gì.
- Quả nhiên, thân thể của nàng quá yếu....
Nàng đột nhiên nghĩ đến chính mình, đột nhiên cảm giác thiếu nữ hiền lành cùng nhu nhược kia, có loại cảm giác thân cận cùng chung chí hướng.
Lạc Thanh Chu mang theo Tần nhị tiểu thư đi đến cung điện trước mặt.
Tần Văn Chính và Tần Xuyên đã sớm chờ bên ngoài cung điện.
Hạ Thiền cũng đứng cách đó không xa, một mình ngẩn người.
Lúc Lạc Thanh Chu cùng Tần nhị tiểu thư cùng nhau xuất hiện để ba người kinh ngạc.
Mặt mũi Tần Xuyên tràn đầy ngạc nhiên tiến lên đón:
- Vi Mặc, ngươi làm sao cũng tới? Lúc nào đến? Ai đưa ngươi tới đây?
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Tối hôm qua tới, Trưởng công chúa để cho người đón ta vào trong cung.
- Tối hôm qua?
Tần Xuyên nghe vậy ngây ra một lúc, nói:
- Vậy ngươi tối hôm qua nghỉ ngơi ở nơi nào? Ngươi...
- Khụ khụ!
Tần Văn Chính khụ khụ một tiếng, ngắt lời hắn, nói:
- Đi thôi, đi cáo từ điện hạ, chúng ta cần phải trở về.