Đương nhiên, còn có một con đường, đó chính là chết đi.
Trưởng công chúa nếu không chết, không riêng vị thân đệ đệ kia của nàng, ngay cả những quan lại, thế lực vì lợi ích kia đều sẽ ăn ngủ không yên.
Cho nên, nàng không có lựa chọn nào khác, chỉ có được ăn cả ngã về không.
Mà hắn, cũng sẽ bồi tiếp nàng.
Hoặc đứng cao nhìn xa, hoặc, rơi vào vách núi...
Ngoài cửa sổ rõ ràng vang lên âm thanh nước chảy, ánh trăng rơi vào bệ cửa sổ, trắng noãn như sương.
Lạc Thanh Chu vung đi suy nghĩ trong đầu, tĩnh lặng, nhấc chân đi đến về bên giường, thần sắc trở nên nhu hòa.
Rèm châu vang động, bước chân tiếp cận.
Tân nương ngồi ở bên giường, run giọng mở miệng nói:
- Thanh Chu ca ca... Là chàng sao?
Lạc Thanh Chu đi đến trước người nàng, ngồi xổm ở trước mặt nàng, cầm hai tay của nàng, nói khẽ:
- Nhị tiểu thư, là ta.
- Chính hợp…
Nói rồi hắn giơ tay lên, chậm rãi giúp nàng lấy xuống khăn đỏ cô dâu trên đầu, lộ ra một dung nhan thanh lệ nhu uyển, sở sở động lòng người.
Trong mắt Tần Vi Mặc ngậm lấy nước mắt, ánh mắt ôn nhu mà nhìn hắn:
- Thanh Chu ca ca, gọi tên ta.
- Vi Mặc, gọi phu quân.
- Phu quân...
Hai người chăm chú ôm cùng một chỗ.
- Vi Mặc, nàng thế nào tới đây?
- Nguyệt Ảnh dẫn người đi đón.
- Cũng chỉ có một mình nàng tới đây thôi sao?
- Thanh Chu ca ca, không có quan hệ, chúng ta có thể thử một chút.
- Không cần, ta không có vội vã như vậy.
- Thế nhưng Vi Mặc rất gấp.
- A?
- Vi Mặc muốn hòa làm một thể với Thanh Chu ca ca.
-... Nữ hài tử, muốn thận trọng.
- Cho nên Vi Mặc muốn làm nữ nhân, không làm nữ hài tử nữa. Thanh Chu ca ca, mau mau thành toàn Vi Mặc đi.
Hồi lâu sau.
Lạc Thanh Chu buông nàng ra, giúp nàng cởi bỏ vớ giày, lại giúp nàng lấy xuống đồ trang sức, tiếp theo giúp nàng cởi bỏ áo cưới trên người.
Sau đó, mình cởi quần áo ra, cùng nàng nằm lên giường.
Buông xuống trướng mạn, tiến vào chăn mền.
Hai người lần nữa chăm chú ôm cùng một chỗ.
- Thanh Chu ca ca, nói chuyện đêm nay cho Vi Mặc nghe đi, Trưởng công chúa thế nào cứu các ngươi ra?
- Đơn giản ngoài ý định. Trưởng công chúa đi, trực tiếp động thủ giết hai giáo úy Cẩm Y vệ phách lối, sau đó mang theo chúng ta rời đi. Lúc gần đi gặp Lạc Trường Thiên, còn có thánh thượng. Không nghĩ tới trước mặt Trưởng công chúa, Thánh thượng vậy mà thật là đệ đệ...
- Thanh Chu ca ca, Thánh thượng lúc đầu không phải là đệ đệ của Trưởng công chúa sao?
- Ừm, đệ đệ này cũng không phải đệ đệ. Vi Mặc, nàng nên biết, thật ra ta cũng có đệ đệ, nàng biết không?
- A, thật sao? Thanh Chu ca ca, đệ đệ chàng ở nơi nào, chàng biết không?
- Vi Mặc, Trưởng công chúa lần này mặc dù bá đạo cứu chúng ta, nhưng nhìn ra… nàng là thật trở mặt với Thánh thượng, mà Thánh thượng khẳng định sẽ ghi hận chúng ta. Lạc Trường Thiên càng sẽ không buông tha cho chúng ta.
- Thanh Chu ca ca, nếu không chúng ta rời khỏi nơi này đi, chúng ta đi lưu lạc thiên nhai, đi nước khác, đi thâm sơn ẩn cư, hái cúc đông dưới rào, có được hay không?
- Ta đáp ứng Trưởng công chúa muốn giúp nàng. Nàng đã cứu chúng ta nhiều lần, lần này nếu như không có nàng, hậu quả khó mà lường được, chúng ta không thể quên ân phụ nghĩa, thất tín với người.
- Thanh Chu ca ca, chàng có phải còn có những lời khác, muốn nói với Vi Mặc hay không?
- Tỉ như?
- Hoa Cốt.
Chăn mền trầm mặc một hồi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta vốn cho rằng đêm nay, Trưởng công chúa sẽ để cho ta và Hoa Cốt cùng giường chung gối, ta không có cách nào từ chối, cho nên nói tối nay là thời gian động phòng với nàng, tuyệt không thể ngủ cùng một chỗ với nữ tử khác...
Tần Vi Mặc sâu kín nói:
- Đêm nay không được, vậy đêm mai, hoặc là đêm khác, đúng không?
Lạc Thanh Chu cầm tay của nàng:
- Vi Mặc, ta không có cách nào từ chối. Trưởng công chúa nàng....
- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc biết, Vi Mặc cũng hiểu rõ. Thanh Chu ca ca có tài hoa như thế, mà lại có các loại mưu kế thần kỳ, Trưởng công chúa không yên lòng chàng, cho nên muốn cho Hoa Cốt đi theo chàng. Trưởng công chúa đã cứu chúng ta nhiều lần, Thanh Chu ca ca khẳng định không có cách nào từ chối.
- Vi Mặc, thật xin lỗi.
- Không sao, dù sao Thanh Chu ca ca cũng không phải của một mình Vi Mặc, nên ăn dấm cũng không chỉ có một mình Vi Mặc.
- Nhưng nàng là chính thê.
- Thanh Chu ca ca, Trưởng công chúa có nói tiếp theo nên làm như thế nào hay không?
- Nàng chỉ nghe sách lược của ta, cái khác đều chưa hề nói, hiển nhiên còn đang ở trong giai đoạn bảo mật, chuyện khác, cũng không phải chúng ta có thể quan tâm. Nàng ở trong cung khẳng định không có chuyện gì, không người nào dám động nàng, bao gồm cả vị Thánh thượng kia.