Bóng đêm lặng yên trôi qua.
Thẳng đến canh bốn sáng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt vẫn chưa thỏa mãn đứng dậy, chắp tay nói:
- Tiên sinh đêm nay cho ra lời khuyên, đối với bản cung mà nói, đều là tiếng sấm chấn điếc cả tai, để cho trong lòng bản cung rộng mở trong sáng, càng ngày càng kiên định. Bản cung rất may mắn, có thể có được tiên sinh dạy bảo cùng trợ giúp, vô cùng cảm kích.
Nói đến đây, nàng nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, lại nói:
- Vốn định tâm tình một đêm cùng tiên sinh, nhưng thực sự không đành lòng tiên sinh mệt nhọc. Thời gian đã không còn sớm, tiên sinh vẫn là đi nghỉ ngơi đi.
Một bên Hoa Cốt đứng lên, cúi đầu khom người.
Lạc Thanh Chu nheo mắt, nhìn nàng một cái, lập tức chắp tay nói:
- Điện hạ, Thanh Chu cũng không có buồn ngủ, đang nói cao hứng, vẫn là tiếp tục đi.
Trên mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt lộ ra một tia ý cười, hỏi:
- Tiên sinh rất sợ Hoa Cốt?
Lạc Thanh Chu trầm mặc không nói.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nói:
- Tiên sinh, đi thôi, nghỉ ngơi thật tốt, bản cung cũng nên nghỉ ngơi.
Lạc Thanh Chu đành phải đứng người lên, cúi đầu cầu khẩn.
- Điện hạ, tối nay là đêm Thanh Chu và nương tử động phòng, nương tử vẫn còn ngồi không ở tân phòng, Thanh Chu tuyệt không dám lúc này cùng giường chung gối với nữ tử khác.
Nam Cung Hỏa Nguyệt hơi liễm ý cười, trong mắt lộ ra một tia phức tạp, nhịn không được nói:
- Tiên sinh bụng đầy kinh luân, tài hoa cái thế, lại có thể thủ vững bản tâm, nghĩ về thê tử, không vì vật khác mà loạn tâm, bản cung không thể không cảm thán một câu, Tần gia có vận khí thật tốt, có thể có được người như tiên sinh.
Dừng một chút, nàng cười nói:
- Tiên sinh yên tâm, bản cung sẽ không miễn cưỡng ngươi. Hoa Cốt chỉ là mang tiên sinh đi gian phòng nghỉ ngơi, tuyệt sẽ không dừng lại chốc lát ở bên trong, bản cung có thể cam đoan. Đương nhiên, nếu như tiên sinh muốn nàng, nàng tự nhiên cũng sẽ lưu lại hảo hảo phục thị tiên sinh.
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, ngẩng đầu nhìn nàng một chút, không tiếp tục hoài nghi, cung kính nói:
- Đa tạ điện hạ.
Hoa Cốt ở một bên cung kính nói:
- Công tử, mời đi theo Hoa Cốt.
Nàng cúi đầu, yểu yểu điệu điệu đi ở phía trước.
Lạc Thanh Chu lần nữa chắp tay với Trưởng công chúa, cáo lui rời đi.
Nam Cung Hoả Nguyệt nhìn bóng lưng hắn biến mất bên ngoài rèm châu, nụ cười trên mặt dần dần thu lại, dừng một chút, thần sắc phức tạp lẩm bẩm:
- Sư tỷ ơi sư tỷ, người dạng này, ngươi bảo ta làm sao không động tâm đây....
Lạc Thanh Chu đi theo đằng sau Hoa Cốt, ra cửa, xuyên qua hành lang, đi đến hộ viện phía sau.
Rất nhanh, lần nữa đi tới thủy tạ tiểu Lâu lần trước.
Lạc Thanh Chu giật mình trong lòng, dừng bước lại.
Hoa Cốt mang theo đèn lồng, lại đi vài bước, xoay đầu lại, nói khẽ:
- Công tử, điện hạ đã nói, sẽ không miễn cưỡng công tử, Hoa Cốt chỉ là hạ nhân, sao lại dám trái lệnh?
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm cổ của nàng một lát, tiếp tục đi theo.
Hoa Cốt dời bước liên tục, mang theo hắn đi tới trước cửa tiểu Lâu.
Lạc Thanh Chu đột nhiên phát hiện, trên cửa vậy mà dán một chữ hỉ to lớn.
- Két két....
Hoa Cốt đẩy cửa ra, nhường qua một bên, cúi đầu, nói khẽ:
- Chúc công tử tân hôn hạnh phúc, cũng chúc công tử và Tần gia nhị tiểu thư cử án tề mi (kính yêu nhau), bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử.
Lạc Thanh Chu ngốc trệ một chút, tựa hồ nghĩ đến cái gì, lập tức bước nhanh tiến vào phòng.
Trong phòng phủ lên thảm đỏ, treo màn đỏ, trên tường, bên trên tủ quần áo, bàn trang điểm, đều dán chữ hỉ đỏ chót, tận cùng bên trong nhất đặt vào một cái giường lớn, đầu giường có nến đỏ, trên mặt đất bên giường vung đầy cánh hoa, bên trên màn giường treo đầy đồng tâm kết màu đỏ.
Mà bên giường thì có một tân nương mặc áo cưới đỏ chót, mang theo khăn đỏ cô dâu yên lặng mà ngồi ở đó.
- Két két.
Cửa phòng sau lưng đóng lại.
Hoa Cốt lặng yên không một tiếng động lui xuống.
Trong phòng, tĩnh không một tiếng động.
Lạc Thanh Chu đứng ở chỗ cửa ra vào, cảm xúc dâng trào.
Thảm đỏ trên đất, chữ hỉ trên tường, ánh nến ấm áp, tân nương của hắn đang chờ lấy...
Trưởng công chúa đối với hắn, có tình có nghĩa, thật dụng tâm.
Kẻ sĩ chết vì tri kỷ.
Hắn mặc dù có được tư tưởng không giống thời đại này, nhưng giờ khắc này, trong lòng hắn lại chỉ có một ý niệm trong đầu.
Vô luận như thế nào, hắn đều muốn trợ Trưởng công chúa đạt thành tâm nguyện.
Bây giờ Trưởng công chúa chỉ có hai con đường có thể đi.
Một là lấy chồng ở nước khác, không tiếp tục trở về, không nhìn quốc gia cùng bách tính của mình.
Hiển nhiên, lấy tính cách của nàng, tuyệt đối không có khả năng lựa chọn con đường này.
Một con đường khác, chính là lật đổ tất cả mọi thứ ở hiện tại, đăng cơ làm vua, thực hiện khát vọng của mình.