- Lúc đầu bản cung còn muốn lại cho nàng một lần cơ hội, nhưng gần đây bản cung có việc cần Đoan vương thúc hỗ trợ, bản cung thấy tiên sinh không thích nàng, cho nên đưa tiễn nàng. Tiên sinh, ngươi sẽ trách bản cung chứ?
Lạc Thanh Chu nói:
- Thanh Chu không có tư cách trách điện hạ, cũng không dám.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn chằm chằm hắn một hồi, đột nhiên chậm rãi đứng lên, hai tay nâng lên, nhẹ nhàng dạo qua một vòng ở trước mặt hắn, váy đỏ xoay tròn, tóc dài chập chờn, hỏi:
- Tiên sinh cảm thấy bản cung như thế nào?
Lạc Thanh Chu kinh ngạc một chút, thần sắc cứng lại:
- Điện hạ hỏi thế có ý gì?
Thần sắc Nam Cung Hỏa Nguyệt nhàn nhạt nhìn hắn nói:
- Tiên sinh trúng độc, chờ một lúc liền muốn phát tác, bản cung lại tặng Hoa Cốt cho người ta, nơi này lại không có nữ tử khác, cho nên bản cung muốn hỏi tiên sinh một chút, bản cung xinh đẹp không? Tiên sinh có bằng lòng cùng bản cung chung phó Vu sơn, cá nước thân mật hay không?
Vừa nghe lời này, sắc mặt Lạc Thanh Chu đột biến, cuống quít cúi đầu chắp tay, cái trán cơ hồ chạm vào trên bàn.
Run giọng nói:
- Điện hạ, việc này tuyệt đối không thể nói đùa, cho dù cho Thanh Chu một vạn lá gan, Thanh Chu cũng không dám có bất kỳ ý nghĩ gì xấu với điện hạ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt híp híp con ngươi, nói:
- Tiên sinh cảm thấy bản cung không đẹp?
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Điện hạ đương nhiên đẹp. Vẻ đẹp của điện hạ, độc nhất vô nhị thiên hạ vô song.
Nam Cung Hoả Nguyệt thản nhiên nói:
- Tiên sinh cũng sẽ nói láo à? Hai nương tử của tiên sinh, chẳng lẽ cũng không có đẹp như bản cung?
Lạc Thanh Chu nói:
- Vẻ đẹp của các nàng là một loại đẹp khác. Vẻ đẹp của điện hạ là đẹp độc nhất vô nhị.
Một người là đẹp thanh lãnh, đẹp như tiên; một người là ôn nhu động lòng người, đẹp yếu đuối.
Mà vị trước mắt này thì là một loại uy nghiêm mà bá đạo làm cho người nhìn mà phát khiếp, cao cao tại thượng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt an tĩnh một hồi, nói:
- Tiên sinh, đừng sợ, ngẩng đầu, nhìn bản cung.
Lạc Thanh Chu vẫn như cũ cúi đầu, chắp tay nói:
- Điện hạ, Thanh Chu nhát gan, đêm nay có khả năng không thể tán gẫu cùng điện hạ, mời điện hạ thả Thanh Chu về nghỉ ngơi.
Nam Cung Hỏa Nguyệt ‘Oa’ một tiếng bật cười, sắc mặt lập tức khôi phục như thường, đi đến trước bàn ngồi xuống, nói khẽ:
- Tiên sinh, bản cung đùa với ngươi. Ngươi nâng đầu lên đi, nhìn ai tới đây?
Lạc Thanh Chu khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy bên trên thảm đỏ bên cạnh có một đôi chân ngọc tuyết trắng nhỏ nhắn xinh xắn của thiếu nữ đang đi tới, lập tức, một đạo thân ảnh quen thuộc quỳ xuống ở bên cạnh hắn, cúi đầu khom người, mái tóc rủ xuống, trước ngực cao ngất thẳng tắp nguy nga.
Hắn ngây cả người, ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn lại. Hoa Cốt mặc một thân váy áo đỏ tươi quỳ gối bên cạnh hắn, lông mi thật dài cúi thấp xuống, bên trong con ngươi ngậm lấy nước mắt, run giọng nói:
- Công tử, điện hạ cũng không có tặng Hoa Cốt cho người ta, Hoa Cốt mãi mãi cũng là của công tử, Hoa Cốt mãi mãi cũng sẽ chờ công tử, thẳng đến khi công tử nguyện ý, hoặc là, thẳng đến Hoa Cốt chết đi.
Lạc Thanh Chu giật mình, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đối diện.
Trên mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt mang nụ cười thản nhiên, bưng lên chén trà trên bàn, uống một hơi cạn sạch, nói:
- Tiên sinh, trong nước trà cũng không có độc, bản cung chỉ chỉ đùa tiên sinh một chút mà thôi, hi vọng tiên sinh không nên trách tội.
Phía sau lưng Lạc Thanh Chu đã chảy đầy mồ hôi lạnh.
Thì ra vừa rồi điện hạ đang thử thăm dò hắn, nếu vừa rồi hắn trả lời sai lầm một câu, chỉ sợ hiện tại đã...........
Trà ngon Hồng Tụ, làn gió thơm vào mũi.
Lạc Thanh Chu ngồi nghiêm chỉnh, một mặt nghiêm túc, nhìn không chớp mắt.
Nam Cung Hỏa Nguyệt trầm mặc thật lâu, đột nhiên thở dài một hơi, nhìn về phía hắn nói:
- Bây giờ tình huống này...
- Tiên sinh cảm thấy bản cung nên làm như thế nào?
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, đối mặt với hai mắt của nàng, nói:
- Điện hạ mong muốn kết quả là cái gì?
Nam Cung Hỏa Nguyệt dừng một chút, thản nhiên nói:
- Thiên hạ.
Trong đầu Lạc Thanh Chu, hiện ra tiếng nói cử động của vị Hoàng đế thiếu niên vừa rồi, suy tư một chút, hỏi:
- Điện hạ là bị buộc?
Nam Cung Hỏa Nguyệt trầm mặc một chút, nói:
- Tiên sinh chỉ gặp một lần, liền đã nhìn ra?
Lạc Thanh Chu nói:
- Điện hạ quá ưu tú, ánh sáng quá thịnh, từ thời kì tiên đế cho tới bây giờ, chỉ sợ đã ép bọn họ không kịp thở? Nếu không phải lấy quan hệ giữa hai người các ngươi, và so sánh tuổi của hắn, không đến mức tỏ ra ngữ khí và thái độ như vậy.
Trên mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt lộ ra thần sắc đắng chát, ngón tay thon dài vuốt ve chén trà, chậm rãi nói:
- Từ nhỏ phụ hoàng vẫn luôn khích lệ ta, ban thưởng ta, nhưng lại rất ít cho hắn cái gì, ta vốn cho rằng là chị em ruột, ta lại là nữ tử, hắn sẽ chỉ cao hứng thay ta.