- Dù sao vinh quang của ta cũng là vinh quang của hắn. Khi đó mẫu hậu lặng lẽ nói cho ta, phải cố gắng lấy lòng phụ hoàng, vì hắn tranh đoạt vị trí Thái Tử. Ta cố gắng học tập binh pháp, học tập các loại kỹ xảo chiến đấu, mười hai tuổi theo quân ra trận.
Mười lăm tuổi một mình suất lĩnh một đội quân, nhiều năm qua, nam chinh bắc chiến, thu hoạch được vô số vinh quang, cũng thu được phụ hoàng yêu thích và tán thành. Trước khi phụ hoàng chết bệnh, cuối cùng truyền hoàng vị cho hắn....
- Nhưng từ đó trở đi, ta lại ta cảm giác giữa mình và hắn đã có khoảng cách, càng ngày càng xa, quan hệ cũng càng ngày càng lạ lẫm. Mặc dù hắn nhìn thấy ta, vẫn như cũ vẻ mặt tươi cười, vẫn như cũ là ta nói gì hắn nghe nấy.
- Từ sau khi hắn đăng cơ, tính cách thay đổi. Các loại chính sách, thay đổi xoành xoạch, tùy ý biến hóa, ta nói, hắn lập tức đổi, nhưng rất nhanh hắn lại thay đổi trở về... Hắn nói là chủ ý của mẫu hậu, mẫu hậu cũng nói là chủ ý của mình....
- Ta đề cử nhân tài, cùng đám đại thần cùng một chỗ thương thảo chính sách, đều bị dần dần biếm trích và không ai nhìn... Cuối cùng ta dần dần phát hiện, hắn thật ra đang đối nghịch cùng với ta, thứ ta càng không thích, càng không tán thành thì hắn càng thích len lén làm...
- Ta suy nghĩ thật lâu, cảm thấy mình có khả năng đã quản quá nhiều, dù sao hắn mới là Hoàng đế.
Cho nên ta buông tay, không tiếp tục quản, nhưng hắn vì quốc gia mà chọn người, phổ biến chính sách lại càng ngày càng không hợp thói thường, ta thực sự nhìn không được, mới lại lặng lẽ nói với mẫu hậu, hi vọng mẫu hậu có thể khuyên một chút.
... Nhưng mẫu hậu tựa hồ đang sợ cái gì, bắt đầu đề phòng ta, luôn luôn quanh co lòng vòng khuyên ta, hi vọng ta từ bỏ phong quốc cùng quân đội phụ hoàng ban cho ta, để cho ta toàn tâm toàn ý đợi ở trong cung này...
- Ta thích quân đội, từ nhỏ đã thích, nhưng vì hắn và quốc gia này, ta có thể từ bỏ, nhưng không phải hiện tại. Trước khi phụ hoàng lâm chung cũng có lưu di chiếu, ta tuyệt không thể bỏ phong quốc cùng quân đội, trừ phi hắn chân chính trưởng thành và thành thục....
- Mẫu hậu hai năm qua vẫn luôn phái người thẩm thấu quân đội cùng phong quốc của ta, nhưng đều không thành công, nàng vẫn không có từ bỏ.
- Đương nhiên, bọn hắn sợ nhất không chỉ là ta có quân đội cùng phong quốc, ta chỗ này còn có một phong di chiếu khác của phụ hoàng, nếu hắn không thể, ta có thể phế lập quyền lực mới.
- Nhưng ta chưa hề nghĩ tới phải dùng phần di chiếu này, dù sao hắn mới là người thân nhất của ta, thế nhưng trong mắt bọn họ, ta chỉ là một uy hiếp lớn nhất...
- Ta không rõ, vì sao mẹ con bọn hắn có thể đối với ta như vậy, rõ ràng ta một lòng đang trợ giúp bọn hắn, một lòng vì nước, một lòng vì dân....
Nam Cung Hỏa Nguyệt giống như lần đầu tiên nói nhiều lời như vậy với người khác, cũng giống như là lần đầu tiên lộ tình cảm chân thực trong lòng của mình, nói xong lời cuối cùng, âm thanh có chút phát run, bên trong mi mắt có chút nổi sương mù.
Hoa Cốt ngồi quỳ chân ở một bên, cúi đầu, yên tĩnh im ắng, giống như một pho tượng.
Lạc Thanh Chu ngồi ở đối diện, yên tĩnh lắng nghe.
Đợi nàng nói xong, lại hỏi.
- Tiên sinh, ngươi nói, bản cung có lỗi không?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Chỗ sai duy nhất của điện hạ chính là quá ưu tú. Một núi không thể chứa hai hổ, một nước không dung hai chủ. Điện hạ mặc dù chỉ là Trưởng công chúa, nhưng quyền lợi cùng thế lực của điện hạ đã uy hiếp được bọn hắn, thậm chí có thể phá vỡ bọn hắn. Mặc dù điện hạ và bọn hắn là người thân nhất, nhưng điện hạ hẳn phải biết, khi bị quyền lợi cùng lợi ích chi phối, bất kỳ quan hệ gì đều là đơn bạc. Người đều có tâm tư đố kị, cảm giác nguy cơ, lòng háo thắng, ganh đua so sánh và các cảm xúc cùng dục vọng khác, điện hạ quá ưu tú, để cho cảm xúc này lại càng mạnh hơn ở trong lòng của hắn, từ nhỏ đã chôn ở trong lòng của hắn, hiện tại đã mọc rễ nảy mầm, rất khó trừ tận gốc...
Nam Cung Hỏa Nguyệt nâng chung trà lên, uống một hơi cạn sạch, nói:
- Cho nên ta suy tư thật lâu, quyết định. Ta tình nguyện để người trong thiên hạ chửi mắng, để cho mình có tiếng xấu muôn đời trên sử sách, cũng không thể để Đại Viêm bị bọn hắn tùy ý chà đạp, giày vò.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Chân chính đối tốt với quốc gia, đối tốt với bách tính, tuyệt sẽ không để tiếng xấu muôn đời. Sách sử có thể vặn vẹo sự thật, nhưng trong lòng bách tính đều có một cây cân. Sự thật tuyệt sẽ không bị dìm ngập, sẽ chỉ một mực lưu truyền cho đời sau.
Nam Cung Hỏa Nguyệt có chút cúi đầu:
- Thế nhưng là, bản cung là nữ tử....