- Vâng, hoàng tỷ nói đều đúng!
Nam Cung Dương cúi đầu nhận sai, mặt mũi tràn đầy thành khẩn.
Nam Cung Hỏa Nguyệt trầm mặc một chút, nói:
- Được rồi, ta cũng không nhiều lời, vậy ta dẫn người đi. Nếu có chứng cứ, ngươi có thể phái người tới bắt bọn hắn. Đến lúc đó, ta sẽ không lại nói bất kỳ lời gì.
Nam Cung Dương cúi đầu nói:
- Hoàng tỷ nói đùa, người của ngài, cho dù giết người phóng hỏa, tội ác tày trời, trẫm cũng tuyệt đối sẽ hạ chỉ rộng rãi.
Lập tức ngẩng đầu cười nói:
- Ai bảo chúng ta là tỷ đệ ruột cùng mẹ sinh ra đây. Mà hoàng vị này của trẫm vẫn là do hoàng tỷ giúp tranh thủ tới tay, phụ hoàng khi còn sống thế nhưng đã nói rõ ràng. Đám đại thần, hoàng thúc trong cung ngoài cung đều biết.
Đầu lông mày Nam Cung Hỏa Nguyệt có chút co quắp, thản nhiên nói:
- Đừng nhắc lại chuyện này, phụ hoàng truyền cho ngươi hoàng vị, tự nhiên là bởi vì ngươi có năng lực ngồi lên.
Nói xong, lôi kéo Lạc Thanh Chu từ bên cạnh rời đi.
Ba người Tần Văn Chính cũng lập tức đi theo sau lưng.
Bên ngoài nhà lao đột nhiên khôi phục yên tĩnh.
Hộ vệ, công công, bọn nha hoàn giữa sân đều cúi đầu, yên tĩnh im ắng, câm như hến.
Nam Cung Dương đứng tại chỗ, không nhúc nhích, trên khuôn mặt ngây ngô dễ nhìn vẫn duy trì ý cười thân ái như vừa rồi, thật lâu không có tán đi.
Trong bầu trời đêm, trăng bạc treo cao.
Thời khắc này, cửa cung đã đóng chặt, không có tình huống khẩn cấp, ai cũng không thể lập tức ra vào.
Bốn người Tần Văn Chính coi như muốn về nhà, cũng không thể nào.
Nghĩ đến người trong nhà đang lo lắng chờ đợi, nghĩ đến hôn sự hôm nay, bốn người đều cúi đầu, buồn bực không vui.
Nam Cung Hỏa Nguyệt mang theo bốn người, rất nhanh đi đến Dao Hoa cung.
Nàng tựa hồ lúc này mới phát hiện áo cưới trên người Lạc Thanh Chu, kinh ngạc nói:
- Tiên sinh hôm nay thành thân?
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Vâng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt giật mình, suy tư một chút, đột nhiên cười nói:
- Là cùng Tần nhị tiểu thư, người hữu tình cuối cùng sẽ trở thành thân thuộc?
Lạc Thanh Chu nói:
- Vâng.
Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt khẽ động, cười nói:
- Chúc mừng tiên sinh. Bất quá, tiên sinh và Tần gia đại tiểu thư là chia ly, hay là....
Lạc Thanh Chu nói:
- Ly hôn.
- Ồ?
Đầu lông mày Nam Cung Hỏa Nguyệt giật giật, trong mắt lộ ra một tia ngoài ý muốn và nghi hoặc, lập tức cười nói:
- Chúc mừng.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói tạ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt khẽ thở dài một hơi, có chút tiếc nuối nói:
- Đêm nay hẳn là đêm động phòng hoa chúc của tiên sinh và Tần nhị tiểu thư, đáng tiếc, hiện tại cửa thành đã đóng chặt, chỉ có thể chờ đợi trời sáng. Thật ra không quan trọng, tiên sinh và Tần nhị tiểu thư thật lòng yêu nhau, bất cứ lúc nào đều có thể động phòng.
Lạc Thanh Chu nói:
- Điện hạ nói đúng lắm.
Nam Cung Hỏa Nguyệt quay đầu nói:
- Nguyệt Vũ, ngươi trước mang Tần đại nhân và Tần công tử còn có vị Hạ Thiền cô nương này xuống dưới nghỉ ngơi, ta và tiên sinh đêm nay có việc muốn trò chuyện.
Nguyệt Vũ cúi đầu nói:
- Vâng, điện hạ.
Lập tức nói nới Tần Văn Chính ba người:
- Tần đại nhân, Tần công tử, Hạ Thiền cô nương, mời.
Tần Văn Chính biết được đêm nay Trưởng công chúa đột nhiên chạy tới cứu viện thì khẳng định con rể nhà mình sẽ phải bỏ ra một chút đền bù, đoán chừng tối nay là sẽ thương lượng giúp nàng làm chuyện gì, cho nên cũng không chần chờ, lập tức cúi đầu chắp tay, mang theo Tần Xuyên cáo từ rời đi.
Hạ Thiền vẫn đứng ở tại chỗ, không nhúc nhích.
Ánh mắt của mấy người đều nhìn về phía nàng.
Lạc Thanh Chu biết được lúc này, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, đành phải đi qua nói khẽ
- Hạ Thiền, xuống dưới nghỉ ngơi đi. Ta và điện hạ trò chuyện, không có chuyện gì.
Hạ Thiền vẫn như cũ đứng đó nhìn hắn, không nguyện ý rời đi.
Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng cầm tay của nàng, ánh mắt ôn nhu mà nhìn nàng nói:
- Thiền Thiền, nghe lời.
- Cô gia tối nay đi tìm ngươi.
Hạ Thiền có chút cúi đầu, lại trầm mặc trong chốc lát, tránh ra khỏi tay của hắn, quay người rời đi.
Lạc Thanh Chu nhìn bóng lưng của nàng, có hơi giật mình.
- Tiên sinh thật lợi hại, bên trong Tần phủ muôn hồng nghìn tía, hẳn là đều bị tiên sinh một mẻ hốt gọn?
Nam Cung Hoả Nguyệt cười như không cười nói.
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, cung kính nói:
- Điện hạ, có thể nghĩ biện pháp phái người đi Tần phủ thông báo một tiếng không? Ta sợ các nàng lo lắng, một đêm khó ngủ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nói:
- Tiên sinh yên tâm, bản cung vừa rồi đã phái người đi thông báo.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:
- Đa tạ điện hạ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đưa tay mời nói:
- Tiên sinh, mời, chúng ta đi thư phòng nói chuyện.
Lạc Thanh Chu không chần chờ, đi sau một bước, cùng nàng tiến vào cung điện.