- Thuộc hạ không dám. Chỉ là vụ án này là Thánh thượng bàn giao cho thuộc hạ làm, mấy người kia đều có hiềm nghi, điện hạ muốn mang bọn hắn đi, tự nhiên có thể, nhưng thuộc hạ hi vọng điện hạ có thể đợi Thánh thượng tới lại mang đi, nếu không thuộc hạ rất khó bàn giao.
- Ầm!
Nam Cung Hỏa Nguyệt hạ trường thương trong tay xuống, mũi thương đột nhiên nặng nề mà gõ vào trên lồng ngực của hắn.
Lạc Trường Thiên trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, chật vật té ngã trên mặt đất.
Sau đó, hắn lập tức đứng lên, tiếp tục khom người đứng đấy, không nhúc nhích, không nói một lời.
- Ngươi nghĩ bản cung không biết? Vụ án này là chính ngươi cầu xin Thánh thượng điều tra? Lạc gia ngươi muốn lấy việc công quan trọng báo thù riêng, muốn mượn đao giết người, không phải sao?
Mặt mũi Nam Cung Hỏa Nguyệt tràn đầy sương lạnh.
Lạc Trường Thiên vẫn như cũ cúi đầu, không nói một lời.
Đúng vào lúc này, góc rẽ cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng thái giám sắc nhọn:
- Thánh thượng giá đáo.
Lập tức, một đoàn công công cùng hộ vệ vây quanh một thiếu niên người mặc áo bào màu vàng, tuổi chừng mười lăm mười sáu tuổi, từ trong thông đạo vội vàng mà tới.
Lạc Trường Thiên khom người nhường qua một bên, trực tiếp quỳ xuống dập đầu:
- Thần Lạc Trường Thiên, bái kiến Thánh thượng.
Thiếu niên Hoàng đế liếc mắt nhìn hắn, không có để ý, trực tiếp bước nhanh đi qua từ bên cạnh hắn, lập tức tăng tốc bước chân, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn, mặt mũi tràn đầy thân thiết nói:
- Hoàng tỷ, làm sao ngươi tới nơi này? Vừa rồi trẫm còn đi tìm ngươi, còn tưởng rằng ngươi đang ở chỗ mẫu hậu nơi đó đây.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn hắn một cái, Hỏa Nguyệt thương trong tay đột nhiên thu nhỏ, biến mất không thấy gì nữa, thần sắc nhàn nhạt nói:
- Thánh thượng, Cẩm Y vệ của ngươi không có chứng cứ, bắt người lung tung, mà lại bắt chính là người của bản cung, cho nên bản cung tới xem một chút.
Lúc nói chuyện, một cánh tay của nàng vẫn như cũ cầm cổ tay của Lạc Thanh Chu.
Nam Cung Dương nhìn thoáng qua thiếu niên sau lưng nàng, lập tức cười nói:
- Trẫm còn tưởng rằng là đại sự gì, thì ra là chuyện nhỏ này. Hoàng tỷ làm gì tự mình đến đây một chuyến, tìm người nói một tiếng với trẫm không được sao.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nói:
- Đây cũng không phải việc nhỏ, không có chứng cứ, tự tiện bắt công thần Đại Viêm, còn chuẩn bị hạ ngục nghiêm hình tra tấn, nếu truyền ra ngoài, người người cảm thấy bất an. Thánh thượng, Cẩm Y vệ gần đây làm việc, không có một chuyện tốt.
- À nha?
Nam Cung Dương cười cười, quay đầu nói:
- Lạc Trường Thiên, ngươi qua đây một chút.
Lạc Trường Thiên lập tức khom người đi đến chỗ gần.
Nam Cung Dương cười hỏi:
- Nói một chút, là chuyện gì xảy ra? Vì sao muốn bắt người của hoàng tỷ?
Lạc Trường Thiên cúi đầu, cung kính nói:
- Mạc Thành, Thành Quốc phủ Lạc Ngọc, lúc đầu thi đậu danh ngạch Long Hổ học viện chiêu sinh năm nay, vào ngày cuối cùng bị người tàn sát, hơn nữa còn bị tàn sát ở trước mặt phụ mẫu của hắn. Thần đem tất cả người có động cơ mang về tra hỏi một lần, bởi vì Tần gia và Thành Quốc phủ có quan hệ đặc thù, lại là gia tộc công huân, cho nên cuối cùng mới tìm tới bọn hắn. Hôm nay dẫn bọn hắn trở về, cũng chỉ là muốn hỏi thăm một chút, cũng không phải nghiêm hình bức cung như Trưởng công chúa điện hạ nó, thần...
- Ba!
Một bàn tay Nam Cung Dương đột nhiên hung hăng quất vào trên mặt hắn, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm:
- Ngươi vừa rồi có ý gì? Ngươi nói hoàng tỷ vu khống ngươi?
Lạc Trường Thiên lập tức quỳ trên mặt đất, dập đầu nói:
- Thần không dám.
Nam Cung Dương hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nói cho ngươi, hoàng vị hôm nay của trẫm cũng là bởi vì hoàng tỷ mới có. Không có hoàng tỷ năng chinh thiện chiến, không có bản sự của hoàng tỷ, phụ hoàng căn bản sẽ không truyền hoàng vị cho trẫm. Cho nên ngươi bắt người của hoàng tỷ là có ý gì? Là muốn cho trẫm khó xử?
Lạc Trường Thiên lập tức dập đầu nói:
- Thần sai, thần sai.
Nam Cung Dương quay đầu, trên mặt lại lộ ra nụ cười thân thiết, nói:
- Hoàng tỷ, xem ở mặt mũi của trẫm, tha cho hắn một lần đi. Bọn hắn đã là người của hoàng tỷ, hoàng tỷ trực tiếp mang đi là được. Còn cái án tử này, đến đây là ngừng thôi.
Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt phức tạp nhìn hắn một cái, nói:
- Bản án tự nhiên không thể đến đây là ngừng, bất quá hắn là trưởng tử Lạc gia, tự nhiên không nên giao cho hắn điều tra, miễn cho người ta nói xấu. Mà đây cũng là luật pháp Đại Viêm ta quy định rõ ràng.
Nam Cung Dương lập tức cúi đầu nói:
- Vâng, hoàng tỷ dạy phải, sau khi trẫm trở về, nhất định sẽ hảo hảo đọc Đại Viêm Lễ Pháp, nhất định sẽ nhớ kỹ thuộc làu nó, không sót một chữ.
Ngữ khí Nam Cung Hỏa Nguyệt chậm dần:
- Ta không có ý giáo huấn ngươi, ngươi ta là tỷ đệ ruột, ta chỉ muốn nói cho ngươi, làm Hoàng đế, không thể vì chính mình, lòng nên hướng đến bách tính, làm gương tốt, muốn...