Ánh mắt hai bên đối mặt.
Giữa sân lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi.
Vương thị đột nhiên đỏ hồng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Trường Thiên, Ngọc nhi chết, khẳng định có quan hệ đến những súc sinh Tần gia này! Lúc đầu danh ngạch Long Hổ học viện là của Ngọc nhi, thế nhưng bọn hắn đỏ mắt, cho nên phái người ám sát Ngọc nhi. Tần Xuyên là bại tướng dưới tay Ngọc nhi, có tư cách gì tiến vào Long Hổ học viện? Hắn không xứng! Trường Thiên, ngươi nhất định phải báo thù cho đệ đệ ngươi....
Lạc Diên Niên ở một bên trầm giọng nói:
- Được rồi, không cần ngươi nói chuyện. Vụ án này đã được Trường Thiên tiếp nhận, vậy hắn khẳng định sẽ tra ra hung thủ thật sự. Trước khi không có chứng cứ, ngươi không thể nói bậy, miễn cho ảnh hưởng Trường Thiên phá án.
Toàn thân Vương thị run rẩy, tựa hồ nhớ tới một màn ngày đó nhi tử của mình đột nhiên bị cắt mất đầu ở trong ngực của mình, run giọng nói:
- Lão gia, nếu như Trường Thiên tra ra được, ta muốn đích thân động thủ, cắt đầu súc sinh kia.
Lạc Diên Niên không nói gì thêm.
Lạc Trường Thiên nhẹ nhàng nói:
- Mẫu thân, không cần lo lắng, bản án khẳng định sẽ được phơi bày, ta cũng tuyệt đối không buông tha cho hung thủ. Bên ngoài lạnh lẽo, ngài đi về trước đi.
Ánh mắt Vương thị đầy cừu hận, lần nữa nhìn về phía bốn người dưới bậc thang, đợi nhìn thấy tên mặc áo cưới, trên mặt đầu tiên lộ ra một tia nghi hoặc, sau đó đột nhiên cười lạnh.
Nàng nhịn một chút, nghĩ đến lúc trước tiểu dã chủng này đánh mình một bạt tay, bộ dáng phách lối, rốt cục vẫn không nhịn được, trực tiếp đi xuống bậc thang, đứng ở trước mặt hắn, lại đánh giá hắn vài lần, cười gằn nói:
- Tiểu dã chủng, ngươi lại muốn thành hôn? Là lại muốn ở rể? Là thành thân với nha đầu sắp chết bệnh kia của Tần gia phải không?
Lập tức lại nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi cho rằng ngươi phản bội chúng ta, gia nhập Tần gia liền có thể đứng lên? Ngươi cho rằng ngươi thi đậu cử nhân liền có thể lên như diều gặp gió? Kết quả? Hiện tại còn không phải lập tức vào nhà tù ở rồi? Tiện chủng mãi mãi cũng là tiện chủng, ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ trở nên nổi bật! Chỉ cần ta sống một ngày, ngươi cùng với mẫu thân tiện nhân kia của ngươi mãi mãi cũng chỉ xứng ở trong đống bùn! Vĩnh viễn cũng đừng nghĩ xoay người.
Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh nhìn nàng, chờ nàng nói xong, chậm rãi mở miệng nói:
- Mãi mãi ở trong đống bùn cũng mạnh hơn so với việc bị người cắt mất đầu. Vương phu nhân, ngài nói xem có đúng không?
Vừa nghe lời này, sắc mặt Vương thị lập tức trắng bệch, hai mắt trừng to muốn rách cả mí.
Lạc Thanh Chu làm như không thấy, tiếp tục nói:
- Nghe nói lúc nhi tử bảo bối kia của ngươi bị người ta cắt mất đầu, đang bị ngươi ôm vào trong ngực, chết thật thảm, hơn nữa còn chết rất không hiếu thuận, làm sao trước khi chết còn muốn dọa mẫu thân mình đây? Vương phu nhân, lúc ấy ngài nhìn nhi tử bảo bối của mình, đầu rơi xuống khỏi trên cổ, trong cổ phun máu tươi, là có tâm tình gì? Có thể nói cho mọi người nghe một chút không?
- Tiểu súc sinh!
Vương thị đột nhiên gào thét một tiếng, giống như dã thú bị bị chọc giận, bắt lại y phục của hắn, toàn thân run rẩy, mặt mày méo mó dữ tợn, khàn giọng mà nói:
- Im ngay! Ngươi im miệng cho ta.
Lạc Diên Niên lập tức đi tới, giữ nàng lại, trên mặt cũng mang theo vẻ dữ tợn.
Mặt Lạc Thanh Chu không đổi sắc nhìn hai người trước mắt, nói:
- Vương phu nhân, nói chuyện thì nói chuyện, xin đừng nên động thủ động cước. Ngươi là cáo mệnh phu nhân, con của ngươi là Cẩm Y vệ, thân phận của các ngươi xác thực cao quý, nhưng các ngươi cũng không thể muốn làm gì thì làm. Bây giờ ta đã không phải là nô lệ của Thành Quốc phủ các ngươi, ta là cử nhân, ta có công danh trên người, cho dù quan phủ bắt ta, không có chứng cứ, hắn cũng không dám động thủ. Ngươi đụng đến ta, chính là động người đọc sách trong thiên hạ, ngươi có thể thử một chút.
Toàn thân Vương thị run rẩy, hai tay gắt gao bắt lại quần áo của hắn, hai mắt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi.
- Mẫu thân, buông tay.
Trên bậc thang, Lạc Trường Thiên vẫn như cũ thần sắc lạnh lùng, tâm tình tựa hồ cũng không bị bất kỳ ảnh hưởng gì.
Lạc Diên Niên cưỡng ép đẩy tay nàng ra, ánh mắt âm lệ mà nhìn khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ trước mặt, cắn răng nói:
- Tiểu súc sinh, lúc trước ta không nên thu lưu mẹ con các ngươi.
Lạc Thanh Chu đột nhiên nhìn hắn nói:
- Ta một mực rất hiếu kì, ngươi là lão gia Thành Quốc phủ cao quý, mẫu thân của ta chỉ là một tiểu nhân vật trong thôn, ngươi thế nào coi trọng nàng?
Vương thị ở bên cạnh đột nhiên ha ha ha ha cười như điên, cười một hồi lâu, mặt mũi tràn đầy ác độc gằn từng chữ nói:
- Tiểu dã chủng, ngươi cảm thấy lão gia nhà ta sẽ coi trọng tiện nhân kia? Lúc trước chẳng qua là lão gia nhà ta đi ngang qua nơi đó, uống rượu, sau đó... Hắc hắc