Cơ bắp nơi khóe mắt Lạc Thanh Chu co quắp mấy lần, ngữ khí bình tĩnh như trước hỏi:
- Sau đó thế nào?
Hạ Thiền ở bên cạnh cảm thụ được bàn tay hắn đang cầm tay nhỏ của nàng đang khẽ run.
Mặt Lạc Diên Niên không thay đổi nói:
- Sau đó ta liền cưỡng bức nàng, rồi cho nàng mấy lượng bạc, liền quên nàng.
Vương thị cắn răng cười gằn nói:
- Ai ngờ tiện nhân kia có phải thủy tính dương hoa, sớm đã bị nam nhân khác chơi qua hay không, cho nên ngươi đến cùng có phải con của lão gia hay không, ai cũng không biết. Bất quá trước đó lão gia nhìn các ngươi đáng thương, cho nên thu lưu các ngươi. Hiện tại xem ra, tiểu tạp chủng ngươi làm sao có thể là giống của Lạc gia chúng ta? Ngươi căn bản không xứng.
Con ngươi Lạc Thanh Chu dần dần nhiễm lên một vòng màu máu.
Hắn trầm mặc một lát, lại nhìn nam nhân trước mắt hỏi:
- Cho nên, chúng ta không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì, đúng hay không?
Lạc Diên Niên cười lạnh nói:
- Tự nhiên không có.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, trên mặt đột nhiên lộ ra biểu lộ như trút được gánh nặng.
- Ta rất may mắn, không có bất cứ quan hệ nào với ngươi, thật rất may mắn.
- Ô Bắc, dẫn người về nhà tù Vệ Sở, tách ra trông coi, chờ một lúc ta trở về thẩm vấn.
Trên bậc thang, Lạc Trường Thiên đột nhiên lạnh giọng ra lệnh.
- Rõ!
Ô Bắc lập tức cầm chuôi đao, vội vàng xuống bậc thang, quát:
- Lên xe!
Lạc Thanh Chu vẫn đứng tại chỗ, thần sắc bình tĩnh nhìn nam nhân trước mặt.
Tần Văn Chính nhẹ nhàng nói:
- Thanh Chu, đi thôi.
Tần Xuyên cũng lôi kéo cánh tay của hắn, nói:
- Đi, không cần để ý tới bọn họ.
Hạ Thiền nắm thật chặt tay của hắn.
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, xoay người, đi theo phía sau bọn hắn, lúc đi lên xe ngựa, đột nhiên lại quay đầu nhìn nam nhân xa lạ kia, nói:
- Lạc Diên Niên, ta còn muốn nói với ngươi câu nói sau cùng, thiện ác đến cùng rồi sẽ có báo, ác nhân tự có ác nhân vong.
Nói xong, lên xe ngựa.
Bên ngoài Trung Vũ bá phủ.
Thẳng đến khi Ô Bắc dẫn xe ngựa rời đi rất lâu, Vương thị vẫn còn đứng dưới bậc thang, thân thể có chút run rẩy.
Lạc Trường Thiên từ trên bậc thang đi xuống, đỡ lấy nàng nói:
- Mẫu thân, ta đưa người đi vào.
Vương thị quay đầu nhìn về phía hắn, đột nhiên cắn răng nói:
- Trường Thiên, không thể để cho tiểu dã chủng kia đi ra, tuyệt đối không thể để cho hắn ra, tâm địa tiểu dã chủng kia vô cùng độc ác, chúng ta phải nhổ cỏ tận gốc.
Lạc Trường Thiên còn chưa trả lời, Lạc Diên Niên ở một bên lập tức nghiêm nghị nói:
- Ngươi ngậm miệng! Trường Thiên làm việc, cần ngươi đến dạy? Trường Thiên thật vất vả đi đến một bước này, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, hắn so với ai khác đều rõ ràng hơn. Ngươi ít chộn rộn.
Vương thị cúi đầu xuống, trên mặt vẫn như cũ tràn đầy cừu hận cùng oán độc, nhưng không có lên tiếng nữa.
- Mẫu thân, ta đưa người đi vào trước. Yên tâm, chuyện này, ta sẽ xử lý tốt.
Lạc Trường Thiên ấm giọng an ủi, đỡ nàng đi lên bậc thang.
Lạc Diên Niên vẫn như cũ đứng ở dưới bậc thang, đưa mắt nhìn qua cửa ngõ chỗ xe ngựa biến mất, đợi mẹ con hai người vào phủ, hắn không biểu lộ tự mình lẩm bẩm:
- Ác nhân tự có ác nhân vong? Ta ngược lại thật ra muốn nhìn, ngươi chỉ là một người đọc sách, đến cùng làm sao để giết ta.
Bóng đêm càng đậm.
Ô Bắc áp giải xe ngựa lao vụt qua trên đường phố, rất mau vào cửa cung, hướng về phía vệ sở Cẩm Y vệ.
Trong xe.
Tần Văn Chính đang an ủi mấy người:
- Yên tâm đi, chúng ta ăn ngay nói thật là được. Không có chứng cứ, bọn hắn không dám dùng hình.
Lạc Thanh Chu cùng Hạ Thiền đều không nói gì.
Tần Xuyên trầm mặc một hồi, nói:
- Phụ thân, từ mấy lời Tuyết Y và Mỹ Kiêu trước đó nó mà xem, Cẩm Y vệ ngay cả hoàng thân quốc thích cũng dám bắt, chỉ sợ thực có can đảm dùng hình với chúng ta. Mà chỉ huy sứ Cẩm Y vệ thế nhưng là Lạc Trường Thiên, vừa rồi hắn sở dĩ để cho thủ hạ đưa chúng ta đến trước phủ hắn, chỉ sợ là cố ý muốn cho vợ chồng Lạc Diên Niên kia nhục nhã chúng ta một phen, báo thù rửa nhục. Cho nên, chúng ta không thể khinh thường.
Tần Văn Chính nhìn về phía đối diện, nói:
- Thanh Chu có thân phận cử nhân hộ thân, sẽ không có chuyện. Còn Hạ Thiền.
Trong xe trầm mặc mấy tức.
Lạc Thanh Chu mở miệng nói:
- Nhạc phụ đại nhân yên tâm, Hạ Thiền cũng sẽ không có chuyện gì.
Tần Văn Chính nhíu mày nói:
- Thanh Chu, chúng ta bốn người sẽ bị tách ra thẩm vấn, chỉ sợ đến lúc đó...
Lạc Thanh Chu nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của thiếu nữ bên cạnh, ánh mắt kiên định nói:
- Ta sẽ không để Hạ Thiền tách ra.
- Thế nhưng mà...
- Không có thế nhưng.
Lạc Thanh Chu ngắt lời hắn, trong mắt lóe ra hàn mang quyết tuyệt: