Tần Văn Chính từ trên xe ngựa nhìn thấy mấy chữ này, lông mày hơi nhíu một chút, cẩn thận hồi tưởng, chưa từng nghe qua người này.
Không bao lâu, tên thủ vệ đi vào bước nhanh trở về, thấp giọng nói mấy câu với Ô Bắc.
Ô Bắc nhẹ gật đầu, lập tức đi đến bậc thang, lạnh lùng nói với bốn người trên xe ngựa:
- Tần đại nhân, các ngươi có thể đi xuống.
Tần Văn Chính xốc lên cửa xe, mang theo ba người Tần Xuyên từ trên xe ngựa đi xuống.
Ô Bắc nhìn bốn người một chút, cười lạnh nói:
- Tần đại nhân chờ một lát, đại nhân nhà ta lập tức liền ra.
Tần Văn Chính híp mắt, nói:
- Đại nhân nhà ngươi là….
Lời vừa hỏi xong, một nam tử người mặc Kỳ Lân phục, eo đeo đoản đao vỏ vàng, thân hình cao lớn, bước nhanh đi ra ngoài cửa.
Ô Bắc nhìn thấy, cuống quít khom người đi qua, mặt mũi tràn đầy cung kính nói:
- Chỉ huy sứ đại nhân, đây chính là bốn nghi phạm của Tần gia, toàn bộ đều đưa đến.
Nam tử cao lớn đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống nhìn bốn người phía dưới, mặt mũi tràn đầy lạnh lùng.
Tần Văn Chính cùng Tần Xuyên nhìn người nọ, sắc mặt đều thay đổi.
Lạc Thanh Chu nhìn thấy người này, trong lòng càng chấn động, nắm đấm trong tay áo dần dần nắm chặt.
Thành Quốc phủ Đại công tử - Lạc Trường Thiên.
Ba năm trước, lúc ăn tết, hắn gặp qua một lần.
Lúc trước Lạc Trường Thiên còn tu luyện tại Long Hổ học viện, nhưng sau khi trở lại Thành Quốc phủ, đã là tiền hô hậu ủng, khí thế đáng sợ, hắn lúc ấy ngay cả tới gần cũng không dám.
Bây giờ hắn mặc vào Kỳ Lân phục, phối hợp kim đao, thân hình cao lớn thẳng tắp, ánh mắt uy nghiêm lạnh lùng, tăng thêm khí thế.
- Tần thúc thúc, đắc tội.
Lạc Trường Thiên đứng trên bậc thang, chắp tay với Tần Văn Chính, mặt mũi vẫn như cũ tràn đầy lạnh lùng:
- Lạc Ngọc bị người tàn sát, người có động cơ và hiềm nghi, chúng ta đều điều tra qua, động cơ của các ngươi lớn nhất, chúng ta bây giờ tuy không có chứng cứ, nhưng vẫn hi vọng các ngươi có thể đi về phối hợp chúng ta điều tra một chút.
Tần Văn Chính cười lạnh nói:
- Làm sao phối hợp? Nghiêm hình bức cung, vu oan giá hoạ sao?
Lạc Trường Thiên thản nhiên nói:
- Không có chứng cứ, chúng ta sẽ không vận dụng cực hình với đại thần có công. Tần thúc thúc yên tâm, Cẩm Y vệ chúng ta phá án, hết thảy đều theo quy củ làm việc.
Tần Văn Chính âm trầm nhìn hắn, cũng không nói tiếp.
Lạc Trường Thiên đưa mắt nhìn về phía Tần Xuyên bên cạnh hắn, thản nhiên nói:
- Tần Xuyên, chúc mừng ngươi thu được tư cách tiến vào Long Hổ học viện. Bất quá tư cách này, vốn nên thuộc về Lạc Ngọc. Lấy thực lực của ngươi, tự nhiên không có khả năng sát hại Lạc Ngọc, bất quá, chúng ta vẫn phải điều tra một chút hành tung lúc ấy và bằng hữu của người.
Tần Xuyên hừ lạnh một tiếng nói:
- Tùy ngươi điều tra, Tần Xuyên ta làm người quang minh lỗi lạc, là của ta chính là của ta, không phải của ta thì không phải của ta, đồ mà ta không có tư cách có được, ta cũng tuyệt đối không dùng thủ đoạn hạ lưu đạt được. Lạc Ngọc chết, cùng ta không có nửa quan hệ! Dù các ngươi đánh chết ta, ta cũng sẽ không thừa nhận.
Lạc Trường Thiên không nói gì thêm, ánh mắt vừa nhìn về phía thiếu niên bên cạnh hắn.
Lạc Thanh Chu mặc một bộ áo cưới đỏ chót, cũng đang một mặt bình tĩnh nhìn hắn.
Ánh mắt hai người nhìn nhau một hồi.
Lạc Trường Thiên cười nhạt một tiếng:
- Thanh Chu, mấy năm không thấy, dũng khí và khí chất của ngươi hoàn toàn biến hóa đi rất nhiều. Nghe nói năm nay khoa cử, ngươi thi hạng nhất Mạc Thành? Chúc mừng, hôm nay để ngươi tới là muốn hỏi ngươi một chút tình huống mấy ngày sau khi khoa cử. Khoa cử xong chính là khảo thí Long Hổ học viện, ngươi ở Tần gia, chắc hẳn đều rõ ràng hơn ai khác. Yên tâm, chỉ cần ngươi ăn ngay nói thật, tự nhiên không sao. Ngươi là người đọc sách, chuyện này khẳng định không liên hệ gì tới ngươi, không cần lo lắng.
- Mà lại...
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Mặc dù nghe phụ thân nói, ngươi đã đoạn tuyệt quan hệ cùng Thành Quốc phủ chúng ta, nhưng ngươi dù sao đã từng là huynh đệ với Lạc Ngọc, ta tin tưởng ngươi cũng sẽ không tham gia chuyện này.
Lạc Thanh Chu không nói gì.
Ánh mắt Lạc Trường Thiên nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh hắn.
Lúc này, một nam tử trung niên người mặc cẩm bào, mang theo một phụ nhân người mặc y phục lộng lẫy được một đám nha hoàn hạ nhân chen chúc đi ra từ trong phủ.
Tần Văn Chính co rụt con ngươi.
- Văn Chính huynh, đã lâu không gặp.
Lạc Diên Niên đứng trên bậc thang, chắp tay, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Bên cạnh hắn, ánh mắt Vương thị đầu tiên là từ ái ôn nhu nhìn về phía nhi tử uy phong lẫm liệt của mình, tiếp theo mới nhìn về phía bốn người dưới bậc thang, khuôn mặt nhu hòa, lập tức biến thành âm trầm.