- Cốc! Cốc!
Có người đang gõ cửa.
Mùi hương quen thuộc từ khe cửa nhẹ nhàng truyền đến.
Không phải xấu cô gia kia thì còn là ai?
Bách Linh lại đợi một hồi, thu hồi hương hoa, đi qua mở cửa.
Nháy mắt cửa sân mở ra một cánh, trên mặt nàng lộ ra biểu lộ không cao hứng:
- Chúc mừng cô gia, ngày hôm nay thành thân. Cô gia hôm nay bận rộn như vậy, làm sao có thời gian quang lâm hàn xá nho nhỏ?
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua biểu lộ trên mặt nàng, nói:
- Ta tìm đại tiểu thư.
- Tiểu thư nhà ta...
- Bách Linh.
Nàng vừa muốn nói chuyện, Lạc Thanh Chu ngắt lời nàng, nói:
- Nhị tiểu thư chờ ở ngay trong phòng.
Bách Linh nhìn hắn một cái, vểnh vểnh miệng nhỏ, nói:
- Tiểu thư đã vừa đi. Cô gia, ngươi hẳn là để người khác đến kêu, mà không phải chính ngươi.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, không tiếp tục nhiều lời, chuẩn bị rời đi.
Bách Linh đột nhiên lại nói:
- Cô gia, chúng ta là người một nhà sao?
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, lập tức gật đầu nói:
- Đương nhiên là người một nhà.
Bách Linh đột nhiên nhoẻn miệng cười, trên mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu, nói:
- Vậy ta yên tâm, ta sợ cô gia có nhị tiểu thư, liền không để ý tới chúng ta nữa. Hạ Thiền tối hôm qua một đêm cũng không có ngủ, nàng hẳn là cũng đang lo lắng.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía ngoài viện:
- Thiền Thiền đâu?
Bách Linh cười nói:
- Cùng tiểu thư đi đến nhị tiểu thư nơi đó, tiểu thư nói để nàng chải đầu giúp nhị tiểu thư đây.
Lúc chạng vạng tối.
Bên trong Tần phủ từ trước đến nay an tĩnh đột nhiên ‘Lốp bốp’ vang lên một hồi tiếng pháo.
Các nơi trong phủ đều giăng đèn kết hoa, dán chữ hỉ màu đỏ chót.
Bọn nha hoàn hạ nhân bận rộn, trên mặt đều mang ý cười vui vẻ rộn ràng.
Lạc Thanh Chu được Tiểu Điệp phục thị mặc vào áo cưới đỏ chót, không có đi qua Mai Hương Uyển, trực tiếp đường vòng đi phòng trước.
Trong đại sảnh.
Phu thê Tần Văn Chính sớm đã mặc một bộ đồ mới, vẻ mặt tươi cười ngồi ngay ngắn ở nơi đó.
Tần nhị ca cũng một thân cẩm bào màu đỏ, đứng ở cửa ra vào nhìn quanh.
Cửa ra vào ở đại sảnh đặt vào một chậu than, trong chậu đang thiêu đốt lửa than đỏ rực, phía trên bốc lên khói nhẹ.
Lúc Lạc Thanh Chu đi vào đại sảnh, Tần nhị ca vội vàng cười nói:
- Thanh Chu, hiện tại còn không thể tiến đến, ở cửa chờ Vi Mặc. Chờ một lúc các ngươi phải tay trong tay, cùng một chỗ nhảy qua chậu than, mới có thể đi vào bái đường.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, đứng ở dưới hành lang.
Không bao lâu.
Tần nhị tiểu thư người mặc áo cưới đỏ chót, mang theo khăn đỏ cô dâu, được Châu nhi cùng Thu nhi nâng đỡ, có thêm hai quận chúa cùng mấy nha hoàn khác chen chúc vô cùng náo nhiệt xuất hiện.
Hai nha hoàn ở phía trước mang theo lẵng hoa, vung lên cánh hoa màu đỏ.
Tần đại tiểu thư đổi lại một bộ váy áo màu đỏ, mang theo Hạ Thiền cùng Bách Linh, yên lặng đi ở phía sau.
Đây là Lạc Thanh Chu lần đầu tiên nhìn thấy Tần đại tiểu thư mặc quần áo màu khác.
Vô luận mặc quần áo màu nào, ở trên người nàng, đều đẹp đến mức tận cùng.
Tục ngữ nói, người dựa vào ăn mặc ngựa dựa vào cái yên, nhưng dùng ở trên người nàng, hiển nhiên cũng không phù hợp.
Bởi vì bất kỳ quần áo đẹp đẽ gì mặc ở trên người nàng, đều sẽ bị sắc đẹp của nàng che giấu, ảm đạm phai mờ.
Ánh mắt hai người giao hội cùng một chỗ.
Lạc Thanh Chu vội vàng tránh né, nghênh đón tân nương của mình.
Thu nhi đem tay Tần nhị tiểu thư giao vào lòng bàn tay của hắn, nói khẽ:
- Tiểu thư, cô gia muốn nắm ngươi qua bồn.
Châu nhi cũng buông lỏng tay ra, nhường qua một bên.
Lạc Thanh Chu cầm bàn tay nhỏ bé có chút lạnh như băng của Tần nhị tiểu thư, thấp giọng hỏi:
- Nhị tiểu thư, thân thể hôm nay có không thoải mái hay không?
Bên trong khăn đỏ cô dâu truyền đến tiếng nói nhu nhược của Tần nhị tiểu thư:
- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc rất tốt, không có chuyện gì.
Lạc Thanh Chu yên lòng, nắm tay nàng đi tới cửa, nói khẽ:
- Nhấc chân.
Tần nhị tiểu thư nghe lời nâng lên một chân, thân thể có chút lay động.
Lạc Thanh Chu gặp nàng không có cách nào nhảy qua, trực tiếp ôm eo nhỏ của nàng, bế nàng lên, sau đó mang theo nàng sải bước tới.
- Tốt!
Mặc dù có chút phạm quy củ, nhưng mọi người vẫn bày ra vẻ mặt tươi cười vỗ tay khen hay.
Tần Xuyên ở một bên cười hỏi:
- Thanh Chu, Vi Mặc có nặng hay không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Không nặng, rất nhẹ.
Tần Xuyên lại cười hỏi:
- Thế Vi Mặc có đẹp hay không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đẹp.
Tần Xuyên hỏi:
- Có bao nhiêu đẹp?
Lạc Thanh Chu nói:
- Trong lòng ta, nàng đẹp nhất thiên hạ.
Tần Xuyên nói:
- Vậy ngươi về sau sẽ hảo hảo yêu thương nàng?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đương nhiên, ta sẽ dùng tính mạng của ta để yêu nàng.