- Thu nhi tỷ tỷ, thế nhưng hai vị quận chúa đều tới, vừa rồi Tuyết Y quận chúa đã tới hai lần.
- Tuyết Y quận chúa nói cái gì?
- Nàng nói muốn tìm công tử nói chuyện phiếm, muốn thay đổi kết cục sách gì đây.
- Khó mà làm được, hôm nay là ngày đại hỉ của cô gia và tiểu thư, trước khi bái đường thành thân, cô gia cũng không thể tùy tiện gặp mặt nữ tử khác nói chuyện phiếm.
- Ai nha...
Hai người ngay đang ở trong tiểu viện thấp giọng vừa nói chuyện, Lạc Thanh Chu đột nhiên đẩy cửa sổ ra, nói:
- Thu mà nói rất đúng, chúng ta cần tuân thủ quy củ. Thu nhi, Tiểu Điệp, hai người các ngươi canh chừng cửa chính, trước khi ta cùng nhị tiểu thư bái đường đêm nay, ai cũng không cho phép đi vào, nghe được không?
Hai tiểu nha đầu kinh ngạc một chút, gật đầu nói:
- Nha.
Tiểu Điệp vội vàng đi múc nước, hầu hạ hắn rửa mặt.
Thu nhi đến nhà bếp bưng tới cơm trưa, hầu hạ hắn dùng cơm.
Lạc Thanh Chu vừa ăn cơm, một bên nhìn các nàng nói:
- Một quận chúa khác không có tới tìm ta sao?
Tiểu Điệp nghe vậy ngây ra một lúc, nói:
- Công tử nói Mỹ Kiêu quận chúa? Nàng không có tới đây.
Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm nghi hoặc.
Nha đầu kia hẳn là sẽ không từ bỏ ý đồ mới đúng? Không phải muốn nghẹn à?
Không quan trọng.
Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.
Hắn lại không sợ nàng.
Huống chi hôm nay là ngày hắn đại hỉ, đối phương chắc chắn sẽ không làm ra chuyện gì khác người.
- Đúng rồi, đi gọi đại tiểu thư không?
Lạc Thanh Chu hỏi.
Thu nhi nói khẽ:
- Nô tỳ buổi sáng đã đi tìm đại tiểu thư. Dựa theo quy củ, tỷ tỷ lớn sẽ chải tóc cho tiểu thư, trang điểm và đeo đồ trang sức, còn muốn giúp tiểu thư bố trí phòng cưới. Bất quá, Bách Linh tỷ tỷ nói thân thể đại tiểu thư hôm nay không quá dễ chịu, nói tối nay lại tới.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nhanh chóng ăn cơm xong, súc miệng, đứng lên nói:
- Ta đi xem đại tiểu thư một chút.
Tiểu Điệp vội vàng lôi kéo ống tay áo của hắn nói:
- Công tử, người không thể đi. Hôm nay là ngày người cùng nhị tiểu thư thành thân, đại tiểu thư là... Là... Người... Dù sao cũng không thích hợp.
Lạc Thanh Chu kinh ngạc một chút, dừng ở tại chỗ.
Thu nhi nhìn hắn một cái, vội vàng nói:
- Tiểu Điệp, không có chuyện gì, tiểu thư sẽ không để ý, phu nhân cũng sẽ không để ý. Để cô gia đi thôi, thân thể đại tiểu thư không thoải mái, tiểu thư hiện tại không thể ra cửa, chỉ có thể để cô gia thay nàng vấn an, không có quan hệ.
Tiểu Điệp nghe nói như vậy, mới buông lỏng tay ra.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta chỉ nhìn, yên tâm đi, ta đi hỏi Bách Linh một chút cũng được, sẽ không đến gian phòng của đại tiểu thư.
Thu nhi gật đầu nói:
- Cô gia mau đi đi.
Lạc Thanh Chu lúc này mới ra cửa.
- Thu nhi tỷ tỷ, ta cảm thấy...
Tiểu Điệp nhìn công tử nhà mình vội vàng rời đi, do dự một chút, thấp giọng nói:
- Công tử còn rất quan tâm đại tiểu thư, đoạn thời gian này thường xuyên đi qua đây.
Nàng biết hôm nay nàng không nên nói những lời này, nhưng nhịn không được.
Nàng cảm thấy đại tiểu thư rất tốt, thật rất tốt.
Đương nhiên, nhị tiểu thư cũng rất tốt.
Nếu như có thể...
Đáng tiếc công tử ở rể, mà xuất thân cũng không tốt lắm, cho nên nàng không dám nghĩ.
- Hẳn là.
Thu nhi một chút cũng không có để ý:
- Dù sao cô gia từng cùng đại tiểu thư chân chính bái đường thành thân làm phu thê, cô gia quan tâm đại tiểu thư, ai cũng không có tư cách... Ai cũng sẽ không nói cái gì.
Tiểu Điệp nhìn về phía nàng, luôn cảm thấy trong lời nói của nàng có ý khác.
Sau một lúc lâu, nàng lại thở dài nói:
- Đáng tiếc công tử không thể náo nhiệt cùng nhị tiểu thư thành thân, ngay cả thân bằng hảo hữu cũng không có mời.
Thu nhi nhìn nàng một cái, không nói gì, trong lòng âm thầm: ‘Bởi vì đây là quy củ.’
Linh Thiền Nguyệt cung.
Bách Linh một bộ váy phấn, tư thái uyển chuyển khiêu vũ ở phía trước nội viện, một con chim nhỏ dừng ở trên mu bàn tay của nàng, đi theo nàng cùng một chỗ nô nức nhảy múa.
- Chim nhỏ, ngươi nói xem, sao vận khí của cô gia lại tốt như vậy? Hắn rõ ràng rất ngốc, ngốc như vậy, xấu như vậy, vì sao tất cả mọi người thích hắn đây? Không bao gồm ta nha.
- Chíp chíp, chíp chíp!
- Ừm? Ngươi nói là, cũng bởi vì hắn ngốc, hắn rất ngốc, hắn xấu, cho nên vận khí mới có thể tốt như vậy sao.
- Chíp chíp! Chíp chíp!
- A, chim nhỏ, chim nhỏ, ta rốt cuộc hiểu rõ. Ý của ngươi là nói, chủ yếu là bởi vì cô gia nếm qua nước miếng của ta, cho nên vận khí mới tốt như vậy, đúng hay không?
Chim chóc không tiếp tục phát ra tiếng kêu.
Bách Linh nắm miệng của nó, lại đợi một hồi, thấy nó không có phản đối, giơ tay lên, ném nó bay ra ngoài.