Tay của hai người, chăm chú dắt cùng một chỗ.
Tần Xuyên lại hỏi:
- Thế sau khi các ngươi thành thân, ai hầu hạ ai?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta hầu hạ nàng.
Tần Xuyên cười hỏi:
- Làm sao hầu hạ?
Những người khác cũng đều ở bên cạnh cười ha hả nhìn, có mấy nha hoàn cũng đều tham gia náo nhiệt nói:
- Cô gia, làm sao hầu hạ? Lớn tiếng nói.
Lạc Thanh Chu nói:
- Giúp nàng giặt quần áo xếp chăn, bưng trà đổ nước, rửa mặt rửa chân, đi theo làm tùy tùng, làm trâu làm ngựa.
- Ha ha ha ha ha ha ha…
Rất nhiều nha hoàn đều cười vang.
Tần Xuyên cười nói:
- Nghe ngươi nói kiểu này, ta thế nào cảm giác muội tử nhà ta tìm một người hầu đây.
Những người khác cũng đều nở nụ cười.
Lạc Thanh Chu đáp:
- Giữa phu thê, vốn là nên là nỗ lực cho đối phương, làm nô bộc trung thành nhất.
- Tốt! Nói rất hay!
Tất cả mọi người cười to vỗ tay.
Tần Xuyên lại hỏi:
- Thanh Chu, vậy sau này ngươi nếu cãi nhau với Vi Mặc, sẽ nhận lỗi sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta sẽ không cãi nhau với nàng, bởi vì trong mắt ta, nàng làm bất cứ chuyện gì đều đúng, coi như sai, cũng là đúng. Nàng nói hướng đông, ta liền đi hướng đông, nàng nói hướng tây, ta liền đi hướng tây. Dù nàng nói mặt trời là mọc từ phía tây, lặn xuống phía đông, ta cũng chỉ sẽ nói, ‘Nương tử thật thông minh, ta cũng cho rằng như vậy, những người nói chúng ta sai đều là ngớ ngẩn’.
- Phốc ~~
- Ha ha ha ha ha...
Vừa nghe lời này, mọi người lập tức cười đến cong cả người.
Tần nhị tiểu thư đang bị hắn nắm tay cũng che miệng cười khẽ.
Tần Văn Chính cùng Tống Như Nguyệt đang ngồi ngay ngắn trên ghế cũng đều bị chọc cho phì cười.
Đầy phòng đều là bầu không khí hỉ khí dương dương.
Tần đại tiểu thư đứng ở chỗ cửa ra vào, an tĩnh nhìn một màn này.
Bách Linh cũng không tim không phổi cười, trên mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu, thoạt nhìn là thật vui vẻ.
Mọi người lại náo loạn một hồi, Tần Văn Chính mở miệng cười nói:
- Tốt rồi, thời gian cũng không sớm, tranh thủ thời gian bái đường đi.
Tần Xuyên lập tức đi đến bên cạnh, nói:
- Thanh Chu, Vi Mặc, trước xoay người, bái thiên địa.
Lạc Thanh Chu nắm tay Tần nhị tiểu thư, cẩn thận từng li từng tí mang theo nàng xoay người.
Lúc này, Tần Văn Chính đột nhiên mở miệng nói:
- Khiêm Gia, ngươi đứng ở bên ngoài làm gì? Ngươi là tỷ tỷ, tiến đến ngồi.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp mặc một bộ váy đỏ đứng ở ngoài cửa.
Có lẽ tại thời khắc này, bọn hắn mới nhớ, tân lang hôm nay đã từng là tân lang của nàng.
- Tỷ tỷ, tiến đến ngồi.
Tần Vi Mặc nhẹ giọng mở miệng nói.
Tần đại tiểu thư lúc này mới tiến vào đại sảnh trong ánh mắt của mọi người, vẫn đứng ở một bên, không có ngồi xuống.
Bách Linh lập tức đi dời cái ghế, đặt ở bên cạnh Tống Như Nguyệt, giòn tiếng hô:
- Tiểu thư, mau tới ngồi.
Tống Như Nguyệt sửng sốt một chút, vội vàng thấp giọng nói:
- Bách Linh, đem cái ghế để thấp xuống phía dưới một chút, Khiêm Gia không thể ngồi ở nơi này. Chờ một lúc Thanh Chu cùng Vi Mặc còn muốn quỳ lạy ta và lão gia, còn muốn kính trà cho chúng ta.
Bách Linh giả bộ như không nghe thấy, đi qua kéo tiểu thư nhà mình.
Tống Như Nguyệt nhíu nhíu mày lại, đang muốn tự mình động thủ, Tần Văn Chính đột nhiên ‘Khụ khụ’ một tiếng, nói:
- Không sao đâu, để Khiêm Gia ngồi đi, nàng là tỷ tỷ, chờ một lúc Vi Mặc còn muốn kính trà cho nàng.
Tống Như Nguyệt nghe xong, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên nhìn hắn:
- Lão gia, chàng... Chàng ở đâu nhìn những quy củ này? Vi Mặc còn muốn kính trà cho Khiêm Gia?
Tần Văn Chính một mặt nghiêm túc nói:
- Lễ pháp gần đây mới sửa đổi, nàng không có nhìn qua sao?
Tống Như Nguyệt một mặt mộng:
- Sửa đổi cái gì? Muội muội thành thân, muốn quỳ lạy kính trà cho tỷ tỷ?
Tần Văn Chính khoát tay áo, thấp giọng nói:
- Chờ một lúc lại thảo luận, trước hết để cho bọn hắn bái đường thành thân, miễn cho lộ ra nàng vô tri, bị đám tiểu bối bọn nha hoàn cười đùa.
Tống Như Nguyệt nghe xong, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, không còn dám hỏi nhiều, trong lòng âm thầm buồn bực, lúc nào sửa lễ pháp? Tại sao lại sửa đổi dạng này?
- Xuyên nhi, bắt đầu đi.
Tần Văn Chính nói một tiếng.
Tần Xuyên tuân lệnh, lập tức cao giọng hô:
- Tân lang tân nương, nhất bái thiên địa.
Ai ngờ vừa hô xong, hắn đột nhiên biến sắc, ánh mắt xuyên qua đình viện, nhìn về phía ngoài cửa lớn, đưa tay nói:
- Đợi chút nữa! Giống như...
Đang lúc đám người buồn bực, một trận tiếng vó ngựa dồn dập cùng tiếng bước chân đột nhiên từ bên ngoài truyền đến, rất nhanh từ xa mà đến gần, đi vào cửa chính.
Lập tức, một tên nam tử cao lớn người mặc phi ngư phục cưỡi tuấn mã, mang theo một đám cẩm y thị vệ đội mũ, khí thế hung hăng xuất hiện ở cửa ra vào.