Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Ta cũng cho rằng như vậy.
- Hô, không biết xấu hổ.
Đao tỷ khoát tay áo, đi đến một bên khác của võ tràng, nói:
- Không nói, hảo hảo tu luyện.
Đi ra mấy bước, nàng đột nhiên lại quay đầu nói:
- Đúng rồi Sở Phi Dương, thật ra chuyện này đối với những người khác mà nói, có thể là không thể giải quyết. Nhưng đối với ngươi mà nói... Ngươi có thiên phú tốt như vậy, tốc độ tu luyện nhanh như vậy, nếu như ngươi về sau trở thành võ giả cường đại đứng đầu thiên hạ, tự nhiên có thể không nhìn chút quy tắc kia. Thế giới này, cường giả vi tôn, bất kỳ quy củ gì đều là thiết định vì kẻ yếu, ở trong mắt cường giả, căn bản cũng không có quy củ, ngươi cứ nói đi?
Lạc Thanh Chu cau mày, không nói gì.
Đao tỷ phất phất tay, nện bước đôi chân dài, gánh lấy đại đao, bước nhanh rời đi.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục suy nghĩ nhiều, đi vào luyện võ tràng, đánh trước quyền pháp « Mai Hoa Phân Phi » trong chốc lát, làm thân thể nóng lên một chút sau đó bắt đầu luyện tập Hám Sơn Bá Quyền.
Rất nhanh, huyết dịch cơ bắp toàn thân đều trở nên nóng lên.
Tu luyện một canh giờ, hắn gặp bốn phía không có người, lập tức lấy ra bình thuốc từ trong túi trữ vật, nhỏ hai giọt linh dịch vào lòng bàn tay.
Đợi linh dịch tiến vào thân thể, bắt đầu bị huyệt khiếu trong cơ thể hấp thu, hắn tiếp tục bắt đầu luyện quyền pháp.
- Oanh! Oanh! Oanh!
Hám Sơn Bá Quyền ở chỗ nhanh, mãnh, nặng, mỗi khi ra một quyền đều dùng lực đạo lớn nhất, đánh ra nắm đấm vô cùng hung mãnh, mà lại càng ngày càng nhanh, càng ngày càng bá đạo hung hãn.
Đang lúc hắn đánh hưng khởi, bên cạnh đột nhiên có một thân ảnh lướt đến, ‘Hắc’ một quyền đánh tới lồng ngực của hắn.
- Oanh!
Lạc Thanh Chu đánh trả một quyền, thân thể chấn động, cánh tay tê rần, ‘Tằng tằng tằng’ lui về sau hơn mười bước, mới đứng vững vàng thân thể.
Lúc này hắn mới nhìn rõ, đột nhiên lướt qua ra quyền đúng là sư phụ Tôn Giang của hắn.
Tôn Giang mặc một thân áo bào xám, dáng người không cao, không cường tráng, nhưng lúc này đứng ở nơi đó lại cho người ta một loại cảm giác mạnh như Thái Sơn, cao lớn bất động.
- Quyền pháp này của ngươi nhìn hung mãnh bá đạo, lại cực kì tiêu hao nội lực, đối phó địch nhân phổ thông thì có thể, nhưng nếu như đối đầu một chút kẻ địch am hiểu phòng ngự cùng giảo hoạt, có chút lực bất tòng tâm, người ta hoàn toàn có thể chậm rãi hao hết nội lực của ngươi. Phi Dương, ngươi thiên phú tuy tốt, nhưng nhìn chỉ là tự học tự luyện, cũng không có được người chỉ đạo qua, quả thật rất đáng tiếc.
- Ngươi cứ tiếp tục đánh bộ quyền pháp này, một mực dùng hết toàn lực, tới công kích vi sư, vi sư nói với ngươi một chút sơ hở của quyền pháp này cho ngươi, và mấy chiêu cần phải chú ý. Chờ một lúc vi sư lại truyền thụ cho ngươi một bộ quyền pháp cơ sở của tông môn, công thủ đều có, mà lại là chuyên môn sáng tạo ra cho võ giả cảnh giới Võ Sư.
Lạc Thanh Chu nghe xong, lập tức chắp tay cảm kích nói:
- Đa tạ sư phụ.
Mặt Tôn Giang không chút thay đổi nói:
- Tới đi, không cần che giấu, ngươi chỉ có toàn bộ triển lộ ra thực lực chân chính, ta mới biết được nên dạy ngươi từ phương diện nào.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, nhịn được xúc động muốn vung vôi, chắp tay nói:
- Sư phụ, đắc tội.
Nói xong, thân ảnh lóe lên, xông tới.
- Oanh!
Bên trong luyện võ tràng hậu viện, sư đồ hai người rất mau đã đánh nhau.
Một người dùng hết toàn lực, một người tiện tay hóa giải, đồng thời còn mở miệng chỉ đạo.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Đến buổi trưa, Lạc Thanh Chu đã đang luyện tập quyền pháp cơ sở chuyên môn cho Võ Sư của Lăng Tiêu tông, gọi Lăng Phong Quyền.
Buổi trưa lúc ăn cơm, Sở Tiểu Tiểu lại thì thầm nói không ngừng.
Chu Bá Ước trầm mặc kiệm lời như trước, yên lặng ăn cơm.
Buổi chiều, Lạc Thanh Chu tiếp tục luyện tập Lăng Phong Quyền, ghi nhớ toàn bộ quyền pháp trọn vẹn.
Đến chạng vạng tối, đã là mồ hôi đầm đìa, quần áo toàn thân ướt đẫm, lực lượng trong cơ thể cũng đã bị ép khô kiệt hết.
Bởi vì ngày mai là tết Trung thu, cho nên ngày mai không cần tới tu luyện.
Lúc gần đi, Lạc Thanh Chu lại xin nghỉ thêm một ngày.
Bởi vì ngày kia, hắn muốn thành thân với nhị tiểu thư, ngày đó khẳng định không thể lại đến tu luyện.
Mặc dù hắn rất muốn mời Đao tỷ và ba người Chu Bá Ước đi uống rượu mừng, nhưng hiển nhiên không phù hợp.
Cho đến bây giờ, cũng chỉ có Đao tỷ biết được thân phận chân thật của hắn.
Mà hiện tại là thời kì nguy hiểm, thân phận chân thật của hắn tự nhiên càng ít người biết càng tốt.
Đến cửa ngõ Thập Bát, tách ra Đao tỷ.
Lúc trở lại trong phủ, một nhà ba người Chu quản gia và các nha hoàn khác đều đang treo đèn màu trong phủ, bố trí khung cảnh vui mừng cho Trung thu và ngày kia thành thân.