Tống Như Nguyệt đang vênh mặt hất hàm sai khiến chỉ huy.
Lạc Thanh Chu từ nơi không xa chạy vào, về tới Trích Tiên cư.
Dùng nước giếng tắm rửa một cái, đổi lại một thân nho bào sạch sẽ, hắn mới ra cửa, đi Mai Hương Uyển.
Thừa dịp vị Nam Cung quận chúa kia trở về đón Trung thu, hắn phải đi hỏi nhị tiểu thư tình huống một chút.
Đi vào Mai Hương Uyển.
Thu nhi cùng Châu nhi cũng đang treo đèn màu bên trên hành lang.
Tần nhị tiểu thư thì một bộ váy áo trắng thuần ngồi ở trước bàn đá trong viện, tắm rửa trời chiều màu vàng kim, đang nghiêm túc cắt may chữ hỉ.
Lạc Thanh Chu tiến vào tiểu viện, ngồi xuống bên cạnh nàng, an tĩnh nhìn nàng cắt may xong một chữ, mới lên tiếng nói:
- Nhị tiểu thư, quận chúa kia là chuyện gì xảy ra?
Tần nhị tiểu thư ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười nói:
- Thanh Chu ca ca muốn hỏi cái gì?
Lạc Thanh Chu nhìn hai tiểu nha bên trên hành lang đầu một chút, thấp giọng nói:
- Trước kia nhị tiểu thư đều giúp đỡ ta, làm sao hai ngày qua ta cảm giác nhị tiểu thư đang giúp vị quận chúa kia?
Tần nhị tiểu thư cúi đầu tiếp tục cắt, nói:
- Thanh Chu ca ca, cái này cũng không nên trách Vi Mặc, chính huynh đã bại lộ, Vi Mặc cũng không thể lại giả ngu với ngươi, nếu không Mỹ Kiêu tỷ sẽ tức giận.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một hồi, hỏi:
- Nàng muốn thế nào?
Tần nhị tiểu thư ngẩng đầu, nhìn hắn nói:
- Thanh Chu ca ca, huynh muốn thế nào?
Lạc Thanh Chu vươn tay, nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé có chút lạnh như băng của nàng, nói:
- Ngày kia chúng ta sẽ thành thân, nhị tiểu thư, muội cảm thấy ta nên như thế nào? Nàng là quận chúa, không phải một tiểu nha hoàn bình thường, nhị tiểu thư hẳn phải biết ta đang nói cái gì?
Tần nhị tiểu thư trầm mặc một chút, khẽ gật đầu, nói:
- Vi Mặc biết, cho nên, thật ra Vi Mặc một mực đang khuyên nàng.
Lạc Thanh Chu nói:
- Kết quả như thế nào?
Tần nhị tiểu thư nhìn hắn nói:
- Mỹ Kiêu tỷ không có biểu lộ ra bất cứ tia cảm tình nào, nàng chỉ nói nàng và Sở Phi Dương không chết không thôi. Nàng thật ra rõ ràng hơn chúng ta nhiều về thân phận, tình cảnh, cùng hậu quả của chuyện này, nàng hiện tại... Cũng chỉ có thể dây dưa một chút cùng Sở Phi Dương. Thanh Chu ca ca, không thể đối xử với nàng tốt hơn một chút sao?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một hồi, lắc đầu:
- Không thể.
Tần nhị tiểu thư khẽ thở một hơi:
- Ta biết Thanh Chu ca ca nghĩ như thế nào, đã không có khả năng, liền không thể để cho nàng bất cứ hi vọng nào, đúng không?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Nhị tiểu thư, ta chỉ thích muội.
Tần nhị tiểu thư cười mà không cười nói:
- Thanh Chu ca ca, hôm qua huynh không phải cũng nói với Hạ Thiền như vậy chứ?
Lạc Thanh Chu: - ....
- Nha đầu kia vậy mà mật báo.
Tần nhị tiểu thư hừ một tiếng, nói:
- Thiền Thiền người ta cũng không hiểu cái gì gọi là mật báo, người ta chỉ là trung thực, ăn ngay nói thật thôi.
Lạc Thanh Chu đưa tay cầm lên cây kéo trên bàn, nói:
- Nhị tiểu thư, muội nghỉ ngơi đi, ta giúp muội cắt đi. Đúng rồi, nhị ca hôm qua không phải đi Long Hổ học viện rồi à? Đại ca sẽ trở về sao?
Tần nhị tiểu thư lắc đầu, nói:
- Đại ca tương đối bận rộn, tạm thời không có cách nào trở về.
Lập tức lại khẽ thở dài một hơi, nói:
- Đại ca biết được cha từ bỏ tước vị, cho nên hiện tại liều mạng tu luyện cùng cố gắng, muốn dựa vào bản lãnh của mình, một lần nữa tạo cho Tần gia chúng ta một hồi vinh quang. Như vậy, chúng ta cũng sẽ không tùy tiện bị người khác bắt nạt.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Nhị tiểu thư yên tâm, ta cũng sẽ cố gắng. Ta sang năm tranh thủ cố gắng thi đậu Trạng Nguyên, sau đó làm một chức quan, mang theo các ngươi đi đến một địa phương núi cao Hoàng đế xa hưởng phúc, có được hay không?
Ai ngờ vừa nghe lời này, Tần nhị tiểu thư đột nhiên ngây ra một lúc, thần sắc trên mặt đột nhiên trở nên có chút ngưng trọng.
Lạc Thanh Chu dừng một chút, để xuống cây kéo trong tay, hỏi lại.
- Thế nào?
Tần nhị tiểu thư nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, có chút cau mày nói:
- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc hiểu rõ...
Lạc Thanh Chu lơ ngơ:
- Nhị tiểu thư hiểu rõ cái gì?
Ánh mắt Tần nhị tiểu thư phức tạp mà nhìn hắn nói:
- Thanh Chu ca ca, hôm nay sau khi phụ thân trở về mang về một tin tức, trong cung truyền ra tin tức. Thái hậu đang tìm bạn trăm năm cho Trưởng công chúa, có năm nhân tuyển, hai người trong đó là vương tử nước láng giềng, một người là quốc vương nước láng giềng, còn có một người là Thánh tử tông môn nào đó, người cuối cùng thì là tân khoa Trạng Nguyên của mùa xuân sang năm.
Nói đến đây, Tần nhị tiểu thư dừng một chút, nhìn hắn nói:
- Thanh Chu ca ca, nghe nói nhân tuyển cuối cùng là do chính Trưởng công chúa tự mình thêm vào.