Lạc Thanh Chu cùng Đao tỷ đều ngạc nhiên nhìn lại.
Đó là một thiếu nữ khả ái người mặc trang phục màu đen, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, gương mặt tròn trịa, mặt mũi nàng tràn đầy ngạc nhiên nhìn hai người, lập tức hưng phấn chạy qua.
- Tiểu Tiểu?
Mặt mũi Đao tỷ cũng tràn đầy kinh ngạc và kinh hỉ.
Lạc Thanh Chu cũng cảm thấy thật bất ngờ, lại là tiểu nha đầu Sở Tiểu Tiểu.
Đương nhiên, càng làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn hơn chính là, lại có một đạo thân ảnh quen thuộc đi ra từ trong nhà.
Nhìn kỹ, đúng là Chu Bá Ước đều là người ở rể giống như hắn.
Sở Tiểu Tiểu chạy tới, mặt mũi tràn đầy hưng phấn nói:
- Đao tỷ, ta và Chu Bá Ước nghe ngóng rất lâu, mới biết được ngươi ở chỗ này, cho nên chúng ta cùng đi, không nghĩ tới Sở ca ca cũng đi cùng với ngươi.
Thì ra từ khi Mạc Thành luân hãm, Sở Tiểu Tiểu cùng Chu Bá Ước hai người đã theo gia tộc chuyển đến kinh đô.
Hai người gặp được trên thuyền, nghĩ đến chuyện sau khi tới kinh đô thì cần tìm địa phương tu luyện, Sở Tiểu Tiểu trước đó trò chuyện cùng Đao tỷ biết được Đao tỷ là đệ tử Lăng Tiêu tông, cũng biết Đao tỷ đến kinh đô, cho nên hai người sau khi tới kinh đô liền đi nghe ngóng địa phương Lăng Tiêu tông thu đồ, lúc này mới tìm tới nơi đây.
Sở Tiểu Tiểu bá bá phún phún nói một hồi, Đao tỷ cùng Lạc Thanh Chu mới hiểu đại khái.
Lúc này, Chu Bá Ước cũng đi qua, cười cười với hai người, chào hỏi.
Đao tỷ cười nói:
- Chu sư đệ, về sau cần phải gọi ta là sư tỷ nha.
Chu Bá Ước chắp tay nói:
- Sư tỷ, Sở sư huynh.
Lạc Thanh Chu hỏi:
- Các ngươi hiện ở nơi nào? Là bên ngoài thành, hay là nội thành?
Sở Tiểu Tiểu nói:
- Đương nhiên là bên ngoài thành, chúng ta cũng không có tư cách ở nội thành.
Bốn người lại nói một hồi.
Trương Viễn Sơn cùng Nhiếp Vân Dung cũng tới, biết nhau một chút.
Tôn Giang nghe phía bên ngoài ầm ĩ, từ trong nhà đi ra, khiển trách mấy người vài câu, trầm mặt nói:
- Nắm chặt thời gian tu luyện, có chuyện thì đợi lúc ăn cơm hoặc trời tối lại nói. Các ngươi tới nơi này hao tốn nhiều tiền như vậy, không phải đến nói chuyện trời đất.
Mấy người lập tức tản ra, mỗi người đi tìm võ tràng tu luyện.
Lạc Thanh Chu cuối cùng yên lòng.
Sư đệ sư muội mới đến nếu là Chu Bá Ước và Sở Tiểu Tiểu, vậy thì không có vấn đề gì.
Thật ra trong lòng của hắn một mực lo lắng, sư muội mới tới là vị Nam Cung quận chúa kia.
Đao tỷ cùng hắn đi ra luyện võ tràng phía sau, thấp giọng nói:
- Thật ra trước đó trong lòng ta cũng đang phỏng đoán, sư muội mới tới có phải là Nam Cung quận chúa của ngươi hay không. Bất quá vừa cẩn thận suy nghĩ, sư phụ đã có mâu thuẫn với Nam Quốc quận vương phủ, vị quận chúa kia lại gánh vác lấy ‘tội danh’ sát hại Hà sư huynh bọn hắn, hiển nhiên rất không có khả năng.
Dừng một chút, nàng lại thấp giọng nói:
- Sở Phi Dương, từ chuyện này đến xem, Nam Cung quận chúa người ta đối với ngươi thật sự là không thể bàn. Người ta giúp ngươi hủy thi diệt tích, còn giúp ngươi gánh vác tội giết người, đây cũng không phải người bình thường có thể làm được. Lăng Tiêu tông thế nhưng là một trong ngũ đại môn phái Đại Viêm, nếu như tông môn thật muốn truy cứu, cho dù Nam Quốc quận vương phủ cũng đủ ăn một bình. Cho nên ta cảm thấy ngươi hẳn là nên có chỗ biểu thị.
- Còn có, lần trước khi trở về, ta nhìn thấy ngươi ôm nàng ngồi ở trên ngựa, động tác kia, cũng không phải nam nữ phổ thông có thể làm ra. Ngươi chiếm hết tiện nghi của người ta, cũng không thể coi như chuyện gì đều chưa từng xảy ra.
Lạc Thanh Chu nghe xong, trầm mặc không nói gì.
Đao tỷ nhìn hắn một cái, thở dài một hơi nói:
- Sở Phi Dương, ta biết được ngươi khó xử. Ngươi đã có thê tử, mà lại ngươi lại là ở rể, cho dù về sau thi đậu tiến sĩ, vẫn không cải biến được thân phận của ngươi. Đại Viêm luật pháp quy định, chính thê chỉ có thể có một người, ngươi chắc chắn sẽ không vứt bỏ nương tử của ngươi. Mà vị kia thân là quận chúa Hoàng gia, tự nhiên cũng không có khả năng làm thiếp, cho dù nàng nguyện ý, trong nhà nàng và những người hoàng thất kia cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý. Nếu như nàng thật muốn kiên trì, sẽ chỉ hại ngươi và những người kia trong nhà người, bởi vì tôn nghiêm của hoàng thất, không cho phép bất kỳ kẻ nào khinh nhờn. Chỗ đó... Ta hiểu ngươi vì sao một mực muốn giả ngốc và trốn tránh.
- Thật ra vẫn là trách ngươi, lúc trước vì sao trêu chọc nàng đây?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta không có trêu chọc nàng, chí ít không có chủ động trêu chọc qua nàng.
Đao tỷ nhún vai một cái nói:
- Thì nên trách ngươi có mị lực. Ngươi rõ ràng đã cố ý mặc trang phục bình thường, kết quả vẫn là mị lực bắn ra bốn phía, không ai cản nổi, đúng hay không, Sở Phi Dương?