Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy nghi hoặc:
- Quận chúa đang nói cái gì? Ta... Hạ dược quận chúa? Tại sao ta phải hạ dược quận chúa? Ta có lá gan lớn như vậy sao? Xin quận chúa đừng vu khống ta. Trước khi quận chúa nói ra lời này, mời lấy ra chứng cứ.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn chằm chằm hắn trầm mặc một hồi, nói:
- Ta không có chứng cứ. Bất quá Lạc Thanh Chu, ta là câu nói kia... Ngươi không phải nam nhân! Dùng loại thủ đoạn hạ lưu đối với một nữ tử nhu nhược, trong lòng ngươi cảm thấy rất đắc ý sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta không có. Mà lại... Quận chúa cũng không phải nữ tử nhu nhược.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm một hồi, quay người bước nhanh rời đi, cũng không nói thêm câu nào.
Đợi nàng đi xa, Bách Linh đột nhiên sâu kín mở miệng nói:
- Cô gia, ta hối hận cho ngươi thuốc, thì ra ngươi quả nhiên là hạ dược cho cô gái xinh đẹp. Có phải ngươi thừa cơ sờ thỏ thỏ to lớn của quận chúa rồi hay không?
Lạc Thanh Chu xoay người, đi về phía gian phòng của nàng, nói:
- Tiến đến, lại cho ta mấy bao vô sắc vô vị.
- Không có!-
Bách Linh lập tức từ chối nói:
- Cho dù có, người ta cũng sẽ không cho cô gia! Người ta tuyệt sẽ không giúp người xấu làm việc xấu.
Lạc Thanh Chu móc ra một bé thỏ trắng lông xù từ trong ngực, quay đầu nhìn nàng nói:
- Ngươi muốn chơi con thỏ nhỏ của ta, hay là muốn cho ta chơi con thỏ nhỏ của ngươi?
Bách Linh kinh ngạc một chút, gương mặt lập tức ngạc nhiên chạy nhanh tới nói:
- Cô gia, người ta muốn chơi thỏ con của ngươi.
Lạc Thanh Chu mang theo nàng vào phòng.
Hạ Thiền cũng đi vào theo.
Lạc Thanh Chu lại lấy ra Đại bảo, mỗi người một con thỏ, chơi vui quên cả trời đất.
Chờ các nàng chơi đến hứng khởi, Lạc Thanh Chu lại đoạt lại, nói:
- Có sắc có vị, còn có thuốc giải, mỗi lần đều ngừng thở sẽ không người phát giác được.
Bách Linh vẫn chưa thỏa mãn nói:
- Cô gia, trước tiên lấy thỏ thỏ ra để người ta chơi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Không phải bây giờ ta đang ôm hai cái rồi à?
Bách Linh: - ....
Nam Cung Mỹ Kiêu rời khỏi Tần phủ, đi từng tiệm thuốc bên trong thành và nội thành, tiệm tạp hóa võ giả, trực tiếp hỏi chủ tiệm:
- Lấy cho ta mấy bao thuốc mê, các loại hiệu quả đều có.
Chủ tiệm nghe xong, lập tức cao giọng nói:
- Cô nương, thuốc mê là cấm dược, phải thận trọng mua bán.
- Ta cũng không phải mê người.
Nam Cung Mỹ Kiêu nghiêm mặt nói.
Chủ tiệm hiếu kỳ nói:
- Cô nương muốn mê cái gì.
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Rùa đen rút đầu, vương bát đản! Một tiện nhân hèn hạ không biết hổ thẹn, âm hiểm xảo trá.
Chủ tiệm nói:
- Tiện nhân cũng là người à?
Hai con ngươi Nam Cung Mỹ Kiêu sâm sân:
- Tiện nhân là người à?
Chủ tiệm:
- Đúng đúng?
- Ba!-
Nam Cung Mỹ Kiêu không có nói tiếp, ném đi một túi kim tệ, rơi vào dưới quầy.
Chủ tiệm cầm lên ước lượng, lại mở ra nhìn một chút, một mặt nghiêm túc nói:
- Tiện nhân đương nhiên không phải là người. Cô nương đừng lo, thuốc mê kia của ngươi là chuyên thuốc tiện nhân.
Một ngày sau.
Trời còn chưa sáng, Lạc Thanh Chu đã treo bảng hiệu đang đọc sách ở trước cửa Trích Tiên cư, nhưng lặng lẽ ra khỏi cửa, đi đến võ quán.
Sư phụ nói hôm nay sẽ có hai đệ tử mới gia nhập.
Một sư đệ, một sư muội.
Hi vọng là những người này đoan chính hơn mấy tên trước kia một chút.
Ta đến võ quán chỉ muốn một lòng tu luyện, thật sự không lãng phí thời gian nghĩ trong những chuyện lục đục với nhau này.
Đi vào ngõ hẻm Thập Tam, Đao tỷ đã chờ ở cửa ngõ.
Nhìn thấy hắn, Đao tỷ lập tức lại nói:
- Sở Phi Dương, hôm qua Nam Cung quận chúa gợi cảm đáng yêu kia của ngươi lại tìm đến ta, để ta nói cho ngươi một câu... Ngươi chết chắc.
- Còn nói cái gì nữa?
Lạc thanh hỏi.
Đao tỷ lắc đầu, nói:
- Chỉ nói câu này.
Lạc Thanh Chu nhíu lông mày.
Đao tỷ hiếu kỳ nói:
- Sở Phi Dương, ngươi lại thế nào đắc tội nàng?
Lạc Thanh Chu nói:
- Sở Phi Dương cũng không có đắc tội nàng.
Đao tỷ nhíu mày nói:
- Vậy xem ra Lạc công tử đắc tội nàng.
Lạc Thanh Chu không muốn trò chuyện tiếp chuyện này, hỏi:
- Đao tỷ, hôm nay sư đệ cùng sư muội mới gia nhập, ngươi gặp qua chưa?
Đao tỷ lắc đầu:
- Còn không có đây.
Hai người trò chuyện, rất mau tới võ quán.
Đao tỷ tiến lên gõ cửa.
Nhiếp Vân Dung mở cửa, thấp giọng nói:
- Đao sư tỷ, Sở sư đệ, hai vị tiểu sư đệ và tiểu sư muội đã tới, đang ở trong phòng sư phụ nói chuyện đây.
Hai người vào cửa.
Đao tỷ hỏi:
- Hai người kia nhìn như thế nào?
Nhiếp Vân Dung đóng cửa lại nói:
- Vị tiểu sư đệ kia nhìn bình thường, trầm mặc ít nói, thật đàng hoàng. Vị tiểu sư muội....
Đúng vào lúc này, bên trên hành lang cách đó không xa đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh ngạc nhiên:
- Đao tỷ, Sở ca ca!