Tần nhị tiểu thư gật đầu nói:
- Ừm, lời Thanh Chu ca ca nói, Vi Mặc đều tin tưởng.
- Ngươi...
Nam Cung Mỹ Kiêu vô cùng tức giận, dừng một chút, tức giận khó bình nói:
- Ta đi tìm hắn!
Nói xong, khí thế hung hăng đi ra cửa.
Đợi nàng đi vào Trích Tiên cư, lại phát hiện trên cửa treo một tấm bảng gỗ, bên trên tấm bảng gỗ viết: ‘Đang đọc sách, chớ quấy rầy.’
- Ba!
Nam Cung Mỹ Kiêu ra một quyền đánh vỡ nát tấm bảng gỗ, lập tức thả người nhảy lên, trực tiếp từ tường viện nhảy vào, tức giận nói:
- Lạc Thanh Chu, ngươi đi ra đây cho ta.
Tiểu Điệp ở bên trên hành lang thêu hoa, gặp thế giật nảy mình, vội vàng đứng lên nói:
- Quận chúa, công tử không có ở nhà.
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe vậy ngẩn người:
- Không ở nhà? Đi nơi nào?
Tiểu Điệp yếu ớt chỉ chỉ hướng bên phải, nói:
- Công tử đi đại tiểu thư nơi đó.
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe xong, trong lòng càng giận:
- Vậy các ngươi treo tấm bảng gỗ kia ở bên ngoài làm cái gì?
Tiểu Điệp thấp giọng nói:
- Công tử tự mình treo...
- Vô sỉ!
Nam Cung Mỹ Kiêu nhịn không được mắng một câu:
- Rõ ràng là đi gặp vợ trước, lại giả vờ ở trong phòng đọc sách, sợ những người khác trong phủ nhìn thấy chê cười hắn sao?
Nói xong, bước nhanh đi đến chỗ tường viện, ‘Oa’ một tiếng, lại thả người nhảy ra ngoài.
Tiểu Điệp nhìn mở to hai mắt, lẩm bẩm nói: ‘Quận chúa thật là lợi hại, bất quá nhìn thật hung, là muốn đi đánh công tử sao? Công tử cũng thật là, tại sao đi khắp nơi trêu chọc nữ hài tử xinh đẹp chứ. Có nhị tiểu thư còn chưa đủ à?’
Nam Cung Mỹ Kiêu khí thế hung hăng đi tới Linh Thiền Nguyệt cung.
Bất quá lần này, nàng cũng không dám lại trực tiếp nhảy tường đi vào, kiếm của nha đầu Hạ Thiền kia cũng không phải nàng có thể tránh né.
Vạn nhất xem nàng như người xấu, vừa xuống đất liền bị một kiếm đâm xuyên qua cổ họng, chẳng phải hối tiếc không kịp.
- Đông! Đông! Đông!
Nàng suy tư một chút, tiến lên gõ cửa.
Sau một lúc lâu.
Nội viện mới vang lên tiếng bước chân cùng âm thanh thanh thúy của Bách Linh:
- Ai vậy? Tiểu thư nhà ta đang nghỉ ngơi, người rảnh rỗi chớ quấy rầy.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh mặt nói:
- Bách Linh, là ta, ta tìm Lạc Thanh Chu.
- Ai nha...
Cửa sân mở ra.
Bách Linh một bộ phấn váy, thanh tú động lòng người xuất hiện trong cửa, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nói:
- Là quận chúa à, quận chúa tìm cô gia có chuyện gì không? Cô gia đang ở trong phòng kể chuyện xưa cho Thiền Thiền đây.
Nắm đấm Nam Cung Mỹ Kiêu trong tay áo nắm chặt lại, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ta muốn nói với hắn mấy câu, để hắn ra, hoặc là ta đi vào cũng có thể.
Ngay khi Bách Linh đang cảm thấy khó xử, Lạc Thanh Chu từ trong nhà đi ra, mặt mũi tràn đầy vui mừng nói:
- Quận chúa, ngươi đã tỉnh? May mắn không sao, nếu không ta không biết nên làm sao bàn giao cho mọi người. Ngươi đến cùng thế nào? Đang đi bình thường đột nhiên liền hôn mê? May mắn mắt tay của ta nhanh, đỡ được ngươi.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Ta để ngươi ôm sao?
Lạc Thanh Chu đi đến sau lưng Bách Linh, nghiêm mặt nói:
- Quận chúa, ta biết được nam nữ thụ thụ bất thân, ta lúc ấy cũng không muốn đụng ngươi, nhưng ta nhìn thấy dưới đất có một bãi phân chó, lúc quận chúa ngã sấp xuống, mặt vừa hay chuẩn bị nện ở phía trên, cho nên ta mới... Quận chúa, là ta không đúng, ta xin lỗi, ta nên mang theo thủ sáo ôm ngươi. Nếu không, ngươi cởi quần áo ra, ta giúp ngươi giặt một lần?
Nam Cung Mỹ Kiêu nắm chặt nắm đấm, ánh mắt lãnh khốc mà nhìn chằm chằm vào hắn, không nói gì thêm.
Lạc Thanh Chu lại nói:
- Quận chúa nếu ghét bỏ tay của ta bẩn, không sao, ta để Bách Linh giúp ngươi giặt.
Bách Linh đang muốn tức giận từ chối, hắn lại nói:
- Nhìn tay Bách Linh xem, rất xinh đẹp, lại phấn nộn sạch sẽ, hẳn là sẽ không làm bẩn quần áo của quận chúa.
Bách Linh lập tức bị nịnh mặt mày hớn hở, gật đầu nói:
- Quận chúa, ta cam đoan giúp ngươi giặt thơm ngào ngạt.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh mặt, vẫn không có nói chuyện.
Trong cửa ngoài cửa, đột nhiên lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.
Hạ Thiền đứng sau lưng Lạc Thanh Chu, giống như hộ vệ không chứa bất cứ tia cảm tình nào, nắm chặt kiếm trong tay, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng.
Lạc Thanh Chu lại đợi một hồi, nhịn không được nói:
- Quận chúa, ta còn muốn trở về kể chuyện xưa đây. Nếu ngươi không có chuyện khác, ta trước trở về phòng.
Mặt mũi Nam Cung Mỹ Kiêu tràn đầy sương lạnh nói:
- Lạc Thanh Chu, từ khi đi ra ngoài đến lúc đi vào đầu kia hẻm nhỏ, giữa chúng ta vẻn vẹn chỉ có một lần tiếp xúc. Lúc ta vỗ tay ngươi, ngửi được một cỗ hương hoa nhàn nhạt, ta tưởng rằng trên người ngươi bị dính mùi hương của nữ hài tử nào đó, cho nên cũng không để ý. Hiện đang nghĩ đến, ngươi hẳn là hạ thuốc ta vào lúc đó?