- Tốt, quyết định như vậy. Lạc Thanh Chu, đến lúc đó nếu ngươi bị thua, đừng trách bản quận chúa không nể mặt Vi Mặc.
Lạc Thanh Chu đưa tay ra nói:
- Quận chúa, vì để cho song phương đều yên tâm, chúng ta vẫn là đối chưởng, phát lời thề? Như thế nào?
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn thoáng qua tay của hắn, chần chờ một chút, đưa tay ra nói:
- Được.
- Ba!
Bàn tay hai người đánh vào cùng một chỗ.
Trong lòng Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức nhảy một cái, trên gương mặt có chút nóng lên một hồi, lập tức lạnh mặt nói:
- Ngươi thề trước đi.
Hai người phát lời thề.
Ra khỏi hẻm nhỏ Phong Diệp, Lạc Thanh Chu mang theo nàng đi thẳng về đến thành Nam.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn phương hướng, khóe miệng có chút giật giật, liếc mắt nhìn hắn, cố ý nói:
- Lạc Thanh Chu, người bạn kia của ngươi không phải họ Đao đó chứ.
- Đao?
Lạc Thanh Chu nghe vậy ngẩn người, mặt mũi tràn đầy nghi ngờ nói:
- Vì sao lại họ Đao đây?
Nam Cung Mỹ Kiêu cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Lạc Thanh Chu mang theo nàng đi vào một đầu hẻm nhỏ, nói:
- Quận chúa, tính tình người kia không tốt lắm, nếu ngươi đi, hắn có thể sẽ không tôn trọng ngươi. Nếu như ngươi nhiều lời vài câu, hắn thậm chí sẽ trực tiếp động thủ tập kích ngươi, hắn cũng mặc kệ ngươi có phải quận chúa hay không, ngươi xác định ngươi muốn đi?
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi có thể để hắn thử một chút.
Lập tức đột nhiên lại quay đầu nhìn hắn, híp híp con ngươi nói:
- Lạc Thanh Chu, vị bằng hữu kia của ngươi sẽ không gọi Sở Phi Dương đó chứ?
Lạc Thanh Chu kinh ngạc một chút:
- Sở cái gì Dương?
- Hừ!
Nam Cung Mỹ Kiêu nắm chặt roi bên hông, mặt mũi tràn đầy lãnh khốc mà nói:
- Chẳng cần biết hắn là ai, bản quận chúa hôm nay đều muốn đi chiếu cố hắn. Bản quận chúa cũng không tin, hắn còn dám ăn bản quận chúa.
Vừa nói xong, tầm mắt trong hẻm nhỏ đột nhiên bắt đầu đung đưa.
Lập tức, thân thể đột nhiên mềm nhũn, ngã xuống phía trước.
- Quận chúa!
Lạc Thanh Chu tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng đỡ lấy, lớn tiếng nói:
- Quận chúa, ngươi thế nào? Là mặt trời quá lớn, bị cảm nắng sao?
Nói xong, hắn lập tức ôm nàng, quay người chạy ra ngoài hẻm nhỏ, một bên chạy một bên hô:
- Người đâu, có ai không, quận chúa choáng rồi.
- Sưu!
Một lão ẩu dáng người hơi còng và một phụ nhân tuổi trẻ, đột nhiên từ cửa ngõ chạy vào, trong nháy mắt đứng ở trước mặt hắn.
Phụ nhân ôm lấy Nam Cung Mỹ Kiêu, lên tiếng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy kinh ngạc nói:
- Mộc di, ngươi làm sao cũng ở nơi đây? Quận chúa vừa rồi đi tới đi tới, đột nhiên ngất đi, ta cũng không biết sao.
Lão nương lập tức duỗi ra móng vuốt khô gầy, mở xem mí mắt Nam Cung Mỹ Kiêu, nhìn kỹ một chút, lúc này mới thở dài một hơi, nói:
- Không có cái gì trở ngại, chỉ là đã hôn mê.
Mộc di nhíu mày hỏi:
- Cửu ma ma, tiểu thư vì sao mà té xỉu?
Lão nương lắc đầu, nói:
- Tạm thời không biết, chờ tiểu thư tỉnh lại hỏi một chút triệu chứng vừa rồi liền biết.
Lạc Thanh Chu lập tức nói:
- Cửu ma ma, Mộc di, thế mau đưa quận chúa đưa về nhà nghỉ ngơi đi, ta còn muốn đi bái phỏng bằng hữu, đi trước một bước.
Nói xong, không đợi các nàng đáp ứng, quay người bước nhanh rời đi.
Lão nương nhìn bóng lưng hắn, trên mặt lộ ra một vòng hồ nghi:
- Không phải là tiểu tử kia giở trò quỷ đó chứ?
Mộc di nghe vậy giật mình, nói:
- Cửu ma ma nói là Lạc Thanh Chu sao? Hắn là một thư sinh, nào có bản sự này, mà vì sao hắn muốn hại tiểu thư?
Lão nương nhìn nàng một cái, không nói gì.
Mộc di lập tức ôm lấy Nam Cung Mỹ Kiêu, nói:
- Cửu ma ma, bên ngoài không quá an toàn, đi, chúng ta về Tần phủ trước, chờ tiểu thư tỉnh lại rồi nói. Tiểu tử kia có công danh trên người, lại là giữa ban ngày, không cần phải để ý đến hắn.
Lão nương nhẹ gật đầu.
Hai người lập tức mang theo Nam Cung Mỹ Kiêu về tới Tần phủ.
Sau nửa canh giờ.
Nam Cung Mỹ Kiêu tỉnh lại ở trên giường Tần nhị tiểu thư, mờ mịt trợn tròn mắt sửng sốt một hồi, đột nhiên ‘xoạt’ một tiếng ngồi dậy, nhảy xuống giường, quát:
- Lạc Thanh Chu tên hỗn đản kia đâu?
Tần nhị tiểu thư để sách xuống, đứng dậy từ bên trên giường mỹ nhân, nói khẽ:
- Mỹ Kiêu tỷ, Thanh Chu ca ca vừa bái phỏng xong bằng hữu trở về, mới vừa hỏi một chút thân thể của ngươi, sau đó liền trở về.
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe xong, lập tức vừa sợ vừa giận:
- Hỗn đản kia đã trở về rồi?
Tần nhị tiểu thư nói:
- Đúng vậy, Thanh Chu ca ca nói, bằng hữu của hắn đã đi đâu đó, hắn không có nhìn thấy, cho nên trực tiếp trở về.
Nam Cung Mỹ Kiêu cầm nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi:
- Vi Mặc, ngươi tin không?