- Quận chúa ngay từ đầu lúc nhìn thấy cái tất chân này, có ý nghĩ ra sao? Có phải cảm thấy nó quá đơn bạc, quá lớn mật rồi hay không? Sau đó thấy trên đường có càng ngày càng nhiều nữ tử mặc nó, nhìn qua cực kì đẹp đẽ, cho nên trong lòng hiếu kì, một ngày nào đó tự mình vụng trộm mua một đôi trở về, len lén thử một chút, đột nhiên phát hiện mặc rất dễ chịu, quá đẹp, sau đó chậm rãi tiếp nhận?
- Ngươi... Ngươi hạ lưu.
Nam Cung Mỹ Kiêu bị hắn nói á khẩu không trả lời được, thẹn quá hoá giận, đành phải lại mắng ra câu này.
Sau đó lại kéo xuống váy của mình cả giận nói:
- Không cho phép nhìn.
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, tiếp tục chậm rãi đàm đạo:
- Quận chúa, thật ra ngoại trừ áo yếm tất chân mà ngươi nhìn thấy ở trước mặt, chúng ta còn có thể căn cứ một vài khách hàng đặc thù, làm một vài áo ngoài càng xinh đẹp, càng có mị lực, thậm chí là giày. Tỉ như nói, đồ lộ vai, đồ lộ ngực, đồ lộ lưng, váy lộ chân, áo hở rốn, giày lộ chân, giày lộ chân có họa tiết, giày lộ chân có buộc dây nhỏ, giày lộ chân thêu hoa, giày lộ chân khảm bảo thạch, giày lộ chân kim quang lóng lánh....
- Công tử, đừng nói nữa... –
Tiểu Điệp ở một bên xấu hổ mặt đỏ tới mang tai, cuống quít thấp giọng nhắc nhở, trong lòng cảm thấy xấu hổ cùng xấu hổ thay hắn.
Công tử bại lộ ra hết...
Không chỉ có bại lộ những cái áo yếm xấu hổ kia là do công tử nghĩ ra, còn bại lộ ra đam mê đặc thù của công tử, bên trong một câu nói đã lộ ra thật nhiều, thật nhiều.
Mặt mũi Nam Cung Mỹ Kiêu tràn đầy khinh bỉ nhìn hắn nói:
- Lạc Thanh Chu, ngươi nghĩ những đôi giày kia, ngoại trừ giày lộ chân, không có không lộ chân à?
Lạc Thanh Chu: - .....
Nam Cung Mỹ Kiêu cười lạnh nói:
- Cái gọi Tiểu Điệp thiết kế đều là che giấu tai mắt người khác. Thì ra những thứ đồ hạ lưu này đều do ngươi nghĩ ra được. Khó trách, ta lúc đầu đã cảm thấy kì quái, Tiểu Điệp cửa chính không ra, cửa hai không bước, lại là tiểu nha đầu đơn thuần, sao lại nghĩ ra loại quần áo xấu hổ này, thì ra... Đều là ngươi!
Lạc Thanh Chu nói:
- Quận chúa, những ý nghĩ này của ta cũng là xem ra từ trên sách, đều là người khác nghĩ kỹ, ta chỉ mượn dùng một chút mà thôi, mặc kệ chuyện của ta.
Mặt mũi Nam Cung Mỹ Kiêu tràn đầy châm chọc nói:
- Quyển sách kia? Là chân ngọc tranh minh hoạ sao?
- Ngươi làm sao... Cái gì tranh minh hoạ? Cái gì chân ngọc? Quận chúa đang nói cái gì? Ta làm sao nghe không hiểu?
Lạc Thanh Chu giật mình trong lòng.
Mặt mũi Nam Cung Mỹ Kiêu tràn đầy cười lạnh nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nói:
- Đi thôi, nên đi gặp vị hảo bằng hữu kia của ngươi một chút rồi?
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua mặt trời trên trời, nói:
- Quận chúa, lúc này mặt trời đang rất nóng, quận chúa có làn da trắng như vậy, nếu rám đen thì khó coi. Không bằng quận chúa ở trong nhà nghỉ ngơi đi, đi trò chuyện cùng nhị tiểu thư, chính ta một người ra ngoài là được.
Nam Cung Mỹ Kiêu giơ tay lên, cầm chuôi roi bên hông, ánh mắt lãnh khốc mà nhìn hắn nói:
- Lạc Thanh Chu, hỏi một câu nữa, ngươi có đi hay không?
- Đi.
Lạc Thanh Chu lập tức đi nhanh ra cửa, tay núp ở trong tay áo nắm chặt lại.
- Quận chúa, nếu không chúng ta đánh cược?
Ra phủ, Lạc Thanh Chu đột nhiên quay đầu nói.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng hỏi lại.
- Cược cái gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta cảm thấy loại quần áo kia khẳng định sẽ bán chạy. Quận chúa cảm thấy bán không được, đúng hay không?
Nam Cung Mỹ Kiêu dừng một chút, hừ lạnh nói:
- Vốn là bán không được, không có nữ tử không muốn mặt nào sẽ mua.
Lạc Thanh Chu nói:
- Quận chúa, vậy nếu như chúng ta đến lúc đó bán được, hơn nữa còn bán rất tốt, quận chúa có thể đáp ứng một cái yêu cầu của ta hay không? Nếu như hoàn toàn chính xác bán không được, vậy ta đáp ứng một cái yêu cầu của quận chúa, như thế nào? Quận chúa có dám đánh cược hay không?
Nam Cung Mỹ Kiêu nheo nheo con ngươi, nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nói:
- Vô luận yêu cầu gì, đều có thể?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đúng, chỉ cần quận chúa có thể nghĩ đến ra, chỉ cần ta thua, ta đều đáp ứng, bất kỳ yêu cầu gì. Trái lại, cũng hi vọng quận chúa có thể đáp ứng yêu cầu của ta.
Nam Cung Mỹ Kiêu dừng bước lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Ngươi có yêu cầu gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- Hiện tại còn không thể nói, chờ sau khi thắng bại được xác định, ta lại nói cho quận chúa, có thể chứ? Bất quá quận chúa có thể yên tâm, tuyệt đối không phải để quận chúa làm chuyện gì phạm pháp phạm tội, mà lại cũng sẽ không quá khó.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại nhìn hắn chằm chằm thêm vài lần, đột nhiên nhíu mày cười lạnh.