Hạ Thiền nghe vậy, đột nhiên tránh ra khỏi tay hắn, đứng người lên, có chút kinh hoảng nói:
- Ta, không muốn.
Lạc Thanh Chu đứng lên nói:
- Vì cái gì không muốn? Ngươi không thích cô gia? Ngươi đã cùng cô gia...
Hạ Thiền lập tức đỏ mặt mà chạy nhanh ra cửa, giống như muốn trốn tránh cái gì.
Lạc Thanh Chu kinh ngạc một chút, bắt lại cánh tay của nàng, giật nàng trở về, lập tức ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu nhìn gương mặt tràn đầy đỏ ửng và hốt hoảng của nàng, nói:
- Thiền Thiền, đều đến lúc này rồi ngươi còn đang sợ cái gì? Tâm ý cô gia đối với ngươi, chẳng lẽ ngươi còn không biết? Ngươi sợ Nhị tiểu thư không đồng ý? Hay là sợ đại tiểu thư không đồng ý? Lại hoặc là, sợ những người khác nói này nói kia?
Hạ Thiền ở trong ngực giãy dụa, cầu khẩn nói:
- Thả, thả ta ra...
- Ta không thả!
Lạc Thanh Chu ôm chặt nàng nói:
- Ngươi nói xem, đến cùng là vì cái gì? Có phải ngươi còn đang trách ta và đại tiểu thư ly hôn hay không?
Hạ Thiền ngẩng đầu, nhìn hắn, bờ môi giật giật, tựa hồ muốn nói điều gì, cuối cùng không có mở miệng, vẫn như cũ uốn éo người giãy dụa.
- Hạ Thiền, ngươi biết không?
Lạc Thanh Chu thâm tình nhìn nàng, ôn nhu chậm rãi nói:
- Cho dù nhị tiểu thư cũng không so bằng vị trí của ngươi ở trong lòng cô gia. Ngươi là một người đặc biệt khác biệt nhất, cũng là một người để cô gia đau lòng nhất khổ sở nhất áy náy nhất, cô gia không muốn lén lút với ngươi giống như lúc trước, cô gia muốn cho mọi người đều biết, ngươi....
- Thiền Thiền....
Lạc Thanh Chu không hề tiếp tục nói, giơ tay lên, nhè nhẹ lau sạch nước mắt trong mắt nàng, ôm chặt nàng nói:
- Ngươi thật là ngốc, thật thiện lương... Cô gia không có gặp qua có người nào còn ngốc hơn so với ngươi đấy.
Hạ Thiền an tĩnh dán ở trong ngực của hắn, không tiếp tục giãy dụa.
Lạc Thanh Chu cúi đầu xuống, hôn lấy trán của nàng nói:
- Hạ Thiền, về sau cô gia muốn quang minh chính đại đi cùng với ngươi, có thể chứ?
Hạ Thiền vẫn quật cường lắc đầu như cũ.
Lạc Thanh Chu bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói:
- Vậy ngươi cũng nên cho cô gia một cái lý do? Bằng không, lương tâm cô gia không qua được, một ít người cũng sẽ nghĩ rằng cô gia là nam nhân phụ lòng.
Hạ Thiền trầm mặc một chút, ngẩng khuôn mặt nhỏ, ánh mắt ngậm lấy nước mắt lấp lánh nhìn hắn, cho ra lý do của mình:
- Ngươi, quá xấu... Thiền Thiền, không thích, ngươi.
Lạc Thanh Chu ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ chững chạc đàng hoàng của nàng một hồi, đột nhiên từng chút từng chút nàng bế lên, tiếp lấy cái mông của nàng, để gò má nàng và gương mặt của mình đối diện với nhau, hai con ngươi nhìn chằm chằm con ngươi đen nhánh thanh tịnh của nàng, hừ lạnh nói:
- Tiểu nha đầu, có bản lĩnh ngươi lặp lại lần nữa?
Hạ Thiền vểnh vểnh miệng nhỏ, hai cánh tay nhỏ vịn bờ vai của hắn, gương mặt xinh đẹp quay qua chỗ khác, lông mi chớp động, trong lỗ mũi phát ra một âm thanh trầm thấp.
- Hừ?
Lạc Thanh Chu nhíu mày, đột nhiên duỗi cổ, cắn một cái trên miệng nhỏ của nàng, lập tức xoay người, đặt nàng ở trên bàn, đè ở phía trên bắt đầu thô lỗ hôn.
Hạ Thiền giãy dụa, trong tay vẫn như cũ cầm kiếm, một cánh tay nhỏ dùng lực đẩy hắn, sau đó lại nắm thành nắm tay nhỏ, đánh ngực của hắn.
Nhưng rất nhanh, nàng liền mềm cả người, giãy dụa càng ngày càng bất lực, đánh cũng càng ngày càng bất lực.
Lại một lát sau.
Nắm tay nhỏ của nàng chậm rãi buông ra, vô lực rủ xuống dưới, một cánh tay khác cầm kiếm cũng không biết bao giờ đã buông lỏng ra...
Nụ hôn vẫn đang kéo dài.
Thẳng đến khi toàn thân nàng mềm nhũn, cũng không còn cách nào động đậy, Lạc Thanh Chu mới buông ra, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ tràn đầy đỏ ửng cùng con ngươi ngập nước của nàng nói:
- Nói, ai xấu?
Hạ Thiền mềm mềm nằm dựa ở trên bàn, hai con ngươi mê ly, hô hấp dồn dập, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, rốt cuộc một chữ cũng nói không nên lời.
Lạc Thanh Chu lại hừ lạnh nói:
- Nói, ngươi có thích cô gia hay không?
Hạ Thiền giống như không có hồn, vẫn như cũ kinh ngạc nhìn hắn, không nói gì, cũng không có bất kỳ động tác gì, trước ngực có chút phập phồng, môi phấn sáng lấp lánh.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng.
Tiểu Điệp phơi xong quần áo, cầm một nhánh hoa ngửi ngửi, sau đó bắt đầu làm sạch cỏ dại cho bồn hoa chỗ góc tường, miệng thì không tự giác ngâm nga bài hát, sau đó lại nhịn xuống.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ thư phòng, đột nhiên phát hiện ra bên trong khe hở cửa sổ giống như có thứ gì đó đang nhẹ nhàng đung đưa.
Nàng ngây ngẩn cả người, vội vàng thu hồi ánh mắt, không dám lại nhìn nhiều, cúi đầu một bên làm sạch cỏ, một bên ở trong lòng âm thầm suy đoán.
Một con chim sẻ rơi vào tiểu viện, bắt đầu tâm sự thì thầm ồn ào.