Lạc Thanh Chu nhìn về phía Tần nhị tiểu thư.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Tần nhị tiểu thư nhất định sẽ giúp hắn nói chuyện.
Bởi vì Tần nhị tiểu thư rất rõ ràng, hắn căn bản cũng không có một người bạn như thế.
Về phần nước mắt Hỏa Hồ, vốn chính là của hắn.
Nhưng làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Tần nhị tiểu thư không chỉ có không giúp hắn từ chối, hơn nữa còn cười nói:
- Thanh Chu ca ca, sau khi rời khỏi đây, phải nghe lời Mỹ Kiêu tỷ nha.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu nghi ngờ nhìn nàng.
Tần nhị tiểu thư cười cười, không có nhiều lời, phất phất tay, tiến vào tiểu viện, lại quay đầu lại nói:
- Nhớ kỹ đưa tỷ tỷ trở về nha.
- Ai nha...
Châu nhi đóng cửa sân lại, đột nhiên lại mở ra, thò đầu ra nói:
- Cô gia, đừng quên chuyện đáp ứng với người ta nha.
Nói xong liền đóng cửa sân lại.
Trong lòng Lạc Thanh Chu tự hỏi chuyện, đưa Tần đại tiểu thư trở về.
Bách Linh đột nhiên lại gần hỏi:
- Cô gia, ngươi đã đáp ứng Châu nhi cái gì? Còn tự mình đưa tới.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:
- Làm đồ ăn ngon cho nàng.
Ánh mắt Bách Linh lập tức sáng lên:
- Cô gia, món gì ăn ngon? Người ta cũng muốn ăn.
Lạc Thanh Chu nhìn Tần đại tiểu thư một chút, nói:
- Chính là mứt quả, dùng hoa quả khác hỗn hợp làm mứt quả.
Bách Linh lập tức nuốt nước miếng:
- Cô gia, ngươi chừng nào thì làm?
Lạc Thanh Chu nói:
- Chờ có thời gian rảnh lại nói.
Bách Linh không kịp chờ đợi nói:
- Thế cô gia lúc nào mới có thời gian rảnh?
Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý tới nàng, quay đầu nhìn về phía Hạ Thiền theo ở sau lưng, nói:
- Nhị tiểu thư đã tiến vào, còn đứng xa như vậy làm gì? Tới đây.
Hạ Thiền quay mặt qua nhìn về phía nơi khác, không có để ý hắn.
Lạc Thanh Chu nói:
- Thân thể Nhị tiểu thư hiện tại đã tốt, coi như ngươi tiếp cận nàng, cũng không có sao. Ngươi dạng này sẽ để cho trong lòng nàng càng thêm áy náy.
Hạ Thiền trầm mặc, không nói gì.
Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng một chút, không tiếp tục nhiều lời, tiếp tục đi theo Tần đại tiểu thư thẳng về phía trước.
Chờ đến lúc đến cửa lớn của Linh Thiền Nguyệt cung.
Hắn mới lên tiếng nói:
- Đại tiểu thư, ta muốn nói với Hạ Thiền một lát, có thể chứ?
Tần Khiêm Gia nhìn hắn một cái, nhẹ gật đầu, mang theo Bách Linh tiến vào tiểu viện.
- Ai nha...
Bách Linh đóng cửa sân lại, ở trong khe cửa nói:
- Cô gia, các ngươi cứ việc nói, ta sẽ không nghe lén.
Bên ngoài an tĩnh một lát.
Âm thanh Bách Linh lại vang ở tại trong khe cửa:
- Cô gia, tại sao ngươi không nói chuyện đây?
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, đi qua cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Hạ Thiền, thấp giọng nói:
- Thiền Thiền, đi, đi cô gia nơi đó nói chuyện, miễn cho bị nha đầu kia nghe lén.
Hạ Thiền vùng vẫy một hồi, không có tránh ra khỏi, má phấn phồng lên, bị hắn cưỡng ép lôi kéo rời đi.
- Cô gia, các ngươi bắt đầu rồi hay chưa?
Lại một lát sau, trong khe cửa lại truyền tới âm thanh thúc giục của Bách Linh.
- Ai nha....
Nàng rốt cục nhịn không được mở cửa sân ra, ló đầu ra:
- Cô gia, Hạ... A, người đâu? Đáng ghét, thối cô gia, vậy mà vụng trộm bắt cóc Thiền Thiền.
Lạc Thanh Chu lôi kéo Hạ Thiền, cưỡng ép dắt nàng trở về Trích Tiên cư.
Trên đường đi Hạ Thiền đều nhăn nhó giãy dụa, để hắn buông ra, hắn đều mắt điếc tai ngơ.
Lúc trở lại Trích tiên cư, Tiểu Điệp đang ở trong tiểu viện phơi quần áo.
Hạ Thiền thấy được nàng, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ lên, giãy dụa càng thêm mãnh liệt, còn cầm nắm tay nhỏ, lắp bắp uy hiếp nói:
- Lại không, buông ra... Ta, đánh ngươi.
Lạc Thanh Chu không có để ý đến nàng, trực tiếp kéo nàng vào trong phòng, quay đầu lại nói:
- Tiểu Điệp, chốt cửa sân lại, không cho phép những người khác tiến vào, cũng không cho phép ngươi tiến vào gian phòng, ta và Hạ Thiền có lời muốn nói với nhau.
Tiểu Điệp đáp ứng một tiếng, lập tức chạy cài lên cửa sân, còn ở bên ngoài phủ lên bảng hiệu ‘Công tử đang đọc sách, chớ quấy rầy’.
Lạc Thanh Chu kéo Hạ Thiền vào gian phòng, khép cửa phòng lại, sau đó kéo nàng đến trước bàn, để nàng ngồi xuống ghế, nhìn nàng nói:
- Thiền Thiền, cô gia có lời muốn nói với ngươi, rất quan trọng.
Hạ Thiền ngây cả người, nhìn hắn, không nói gì.
Lạc Thanh Chu ngồi xổm xuống, cầm hai bàn tay nhỏ của nàng, vuốt ve một hồi, nói khẽ:
- Hôm nay ta và nhị tiểu thư đính hôn, ngươi có cảm thấy tức giận không?
Hạ Thiền trầm mặc một chút, lắc đầu.
Lạc Thanh Chu nói:
- Thiền Thiền, thật ra trước đó ta hỏi qua đại tiểu thư, nàng cũng đồng ý. Ta muốn kéo ngươi đi qua ở chung, ngươi nguyện ý không?
Hạ Thiền cắn cắn môi phấn, lắc đầu:
- Ta, không rời đi, tiểu thư.
Lạc Thanh Chu nhìn gương mặt non nớt thanh lệ của nàng mới nói:
- Nha đầu ngốc, cô gia không có bảo ngươi rời khỏi đại tiểu thư. Ngươi có thể một mực ở Linh Thiền Nguyệt cung, cũng có thể một mực bồi tiếp đại tiểu thư. Cô gia chỉ... Muốn cho ngươi một cái danh phận, có thể chứ?