Tống Như Nguyệt nghe xong mới biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, vui sướng trong lòng lập tức hóa thành hư không, sắc mặt trắng bệch nói:
- Mỹ Kiêu, thế thì làm sao bây giờ?
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Chỉ cần tất cả mọi người chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, để Lạc Thanh Chu cùng Vi Mặc mặc vào áo cưới, kính chén rượu cho hai người các ngươi là được. Nếu như thực sự cảm thấy băn khoăn liền chờ về sau có cơ hội, lại tổ chức một hôn sự náo nhiệt cho bọn họ là được.
Vẻ mặt Tống Như Nguyệt đầy đau khổ.
Tần Vi Mặc cũng nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Mẫu thân, Vi Mặc cảm thấy như thế này rất tốt, Thanh Chu ca ca cũng đồng ý.
Tần Văn Chính mở miệng nói:
- Vi Mặc, Thanh Chu, ta tôn trọng ý kiến của các ngươi. Lúc này, tự nhiên an toàn là quan trọng nhất. Chỉ cần các ngươi thực tình yêu nhau, thật ra hôn sự có làm hay không cũng không đáng kể, không cần thiết câu nệ những hình thức kia.
Tần Xuyên ở một bên cũng cười nói:
- Phụ thân nói rất đúng, ta cũng cho rằng như vậy. Thanh Chu, Vi Mặc, đến lúc đó ta tranh thủ gọi đại ca về chúc mừng cho các ngươi.
Tống Như Nguyệt nhìn hắn một cái, hắn lập tức ngậm miệng lại.
Mặc dù trong trong lòng nàng khó chịu, nhưng gặp tất cả mọi người đều nói như vậy, lại là vì an toàn trong phủ, đành phải đồng ý nói:
- Vậy được rồi, cứ nghe các ngươi, bất quá trong phủ vẫn phải hảo hảo bố trí một chút, còn có áo cưới, nhất định phải mặc, còn có lễ nghi khác đều muốn tuân thủ.
Tần Vi Mặc cười nói:
- Mọi chuyện đều nghe mẫu thân.
Tống Như Nguyệt thở dài một hơi, cũng mất hào hứng nói chuyện khác, nói:
- Cứ quyết định như vậy đi, chuyện này ta và cha ngươi đi chuẩn bị là được, các ngươi không cần phải để ý đến. Đợi sau khi Trung thu qua đi, các ngươi liền thành thân. Đến lúc đó, Thanh Chu sẽ đến chỗ của Vi Mặc nơi đó ở, không thể lại tách ra...
Nói đến đây, nàng nhìn con gái lớn nhà mình một chút, không hề tiếp tục nói nữa.
Nếu như lúc ấy sau khi bọn hắn thành thân, không ở xa nhau, mà lại ở cùng một chỗ, nói không chừng hiện tại...
Ai..
Trong lòng nàng âm thầm thở dài một hơi, lại nhìn về phía Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Mỹ Kiêu, ngươi cũng gọi Tuyết Y qua đi, thêm một người, náo nhiệt thêm một chút, nếu không trong phủ quá quạnh quẽ.
Nam Cung Mỹ Kiêu do dự nhìn người nào đó một chút, mới gật đầu nói:
- Được.
Tống Như Nguyệt đột nhiên lại nhìn về phía Lạc Thanh Chu nói:
- Đúng rồi Thanh Chu, ngươi ở kinh đô không phải có bạn rất thân sao? Lần trước chữa bệnh cho Vi Mặc, người ta hào phóng cho ngươi nước mặt của Hỏa Hồ, lần này ngươi thành thân, ngươi khẳng định phải gọi người ta đến ăn một bữa cơm. Hắn ở chỗ nào, nếu như ngươi không tiện đi, ta để cho người đi đưa thiệp cưới.
Vừa nghe lời này, khóe miệng Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức lộ ra một tia cười lạnh, quay đầu nhìn về phía người nào đó.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Nhạc mẫu, người kia không thích náo nhiệt, đến lúc đó ta cầm một bầu rượu, mấy bao kẹo mừng đi qua là được, không cần gọi hắn tới.
Tống Như Nguyệt nhíu lông mày nói:
- Như vậy sao được, vậy cũng quá lãnh đạm người ta. Vi Mặc cần nước mắt Hỏa Hồ, cũng không phải lần một lần hai, về sau mỗi tháng đều cần người ta hỗ trợ. Ngày ngươi đại hôn không gọi người ta tới, trong lòng người ta sẽ nghĩ như thế nào?
Nam Cung Mỹ Kiêu ở một bên đột nhiên cũng nói:
- Dì nói rất đúng, Lạc Thanh Chu ngươi thật sự cần đi mời người ta đến uống rượu mừng. Như vậy đi, đợi chút nữa ăn cơm trưa xong, ta cùng đi với ngươi mời hắn.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, thấy miệng nàng có chút vểnh lên.
Tần Văn Chính cũng mở miệng nói:
- Thanh Chu, mặc kệ người ta tới hay không, ngươi đều phải tự mình đến nhà nói một tiếng, nếu không không lễ phép.
Lạc Thanh Chu chỉ đành phải nói:
- Vậy thì tốt, buổi chiều ta đi ra ngoài một chuyến, đi đến nhà hắn hỏi một chút. Bất quá quận chúa cũng không cần bồi tiếp, quận chúa mấy nay đã không có trở về, quận vương gia khẳng định rất lo lắng, vẫn là sớm hồi phủ đi thôi.
Nam Cung Mỹ Kiêu thản nhiên nói:
- Không sao đâu, Mộc di đã phái người trở về nói cho phụ thân ta. Ta ở chỗ này, phụ thân ta rất yên tâm. Lạc Thanh Chu, không cần khách khí, dù sao ta chiều nay cũng không bận rộn cái gì, theo ngươi đi một chuyến. Mà lại ta cũng rất tò mò, người kia rốt cuộc là ai, trong nhà vậy mà lại nuôi linh vật như Hỏa Hồ kia.
Lạc Thanh Chu không nói gì thêm.
Ra đại sảnh.
Lạc Thanh Chu trước đưa Tần nhị tiểu thư trở lại Mai Hương Uyển.
Lúc gần đi, Nam Cung Mỹ Kiêu lại lạnh giọng nhắc nhở một câu:
- Lạc Thanh Chu, sau bữa cơm trưa ta sẽ đi tìm ngươi, nhớ kỹ đừng có chạy lung tung.