Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh nói:
- Chỉ là ngươi chưa hề chủ động. Tính cách của Khiêm Gia cũng không phải trời sinh như thế, ngươi thân là phu quân của nàng, lại không thử dùng tình yêu cảm hóa nàng, cũng không chủ động đi theo nàng yêu quý nàng, mỗi lần đối với nàng đều xa cách như vậy, cho nên mới biến thành cục diện hiện tại. Ta nói ngươi không có trân quý nàng, chẳng lẽ không đúng?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nhìn nàng nói:
- Quận chúa, mặc kệ trước kia như thế nào, hiện tại ta đã muốn thành hôn cùng nhị tiểu thư, ngươi đột nhiên nói đến những chuyện này, là muốn làm cái gì? Hay là... Có ám chỉ gì khác?
Nam Cung Mỹ Kiêu dời đi ánh mắt đang nhìn thẳng hắn, cười lạnh nói:
- Ta không muốn làm cái gì, chỉ nhắc nhở ngươi một câu, Khiêm Gia không hề có lỗi với ngươi. Nàng đã cho ngươi cơ hội, hơn nữa còn là cơ hội rất nhiều tháng, là chính ngươi không biết tranh thủ, trách không được người khác.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta không có lỗi với bất kỳ người nào. Mà ta đã nói, ta thích chính là nhị tiểu thư.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn nàng một cái, nói:
- Cũng chỉ thích Vi Mặc thôi sao?
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua thân ảnh khác, nói:
- Quận chúa, hình như ta không cần nhất định phải trả lời vấn đề của ngươi? Mà ngươi làm sao đột nhiên trở nên nhiều chuyện như thế rồi, cũng đột nhiên trở nên quản nhiều thứ như vậy?
Nam Cung Mỹ Kiêu trì trệ, hừ lạnh.
- Ta chỉ nhàm chán, thuận miệng hỏi một chút mà thôi. Lạc Thanh Chu, ngươi không phải nam nhân.
Nói xong, bước nhanh đi đến phía trước, không tiếp tục để ý tới hắn.
Lạc Thanh Chu nhìn bóng lưng nàng một chút, trong lòng âm thầm thầm nói: ‘Ta có phải nam nhân hay không, ngươi rõ ràng nhất.’
Một đoàn người rất mau đi tới đại sảnh.
Buổi sáng ngày mới, Châu nhi đã đi thông báo cho Tống Như Nguyệt.
Cho nên lúc này, Tần Văn Chính, Tống Như Nguyệt, Tần Xuyên đều đang chờ ở trong đại sảnh.
Vẻ mặt Tống Như Nguyệt tươi cười nói:
- Lão gia, tiểu tử kia rốt cục vội vã muốn cưới Vi Mặc, lần này ta rốt cục có thể yên tâm.
Tần Văn Chính uống nước trà, không nói gì.
Tần Xuyên ở bên cạnh cười nói:
- Mẫu thân, chờ đợi một lát xác định rõ ngày, hôm nay ta sẽ đi Long Hổ học viện một chuyến gặp đại ca, hỏi xem đại ca đến lúc đó có thời gian trở về hay không.
Tống Như Nguyệt gật đầu nói:
- Tốt, cần đi nói một tiếng cho Lãng nhi.
Lập tức lại nói:
- Lão gia, có muốn thông báo cho Nhị thúc Tứ thúc bọn hắn không? Thời gian không phải có chút gấp? Có thể chậm thêm mấy ngày?
Tần Văn Chính nhìn nàng một cái nói:
- Lúc này cũng đừng giày vò người khác, chúng ta người một nhà ăn một bữa cơm là được rồi.
Tống Như Nguyệt lập tức nói:
- Như vậy sao được? Ta thế nhưng đã nói với bọn hắn, đến lúc đó muốn sớm thông báo bọn hắn đến kinh đô.
Hai người đang nói chuyện, một đoàn người Tần Vi Mặc tiến vào đại sảnh.
Tần Văn Chính lập tức đứng lên.
Trên mặt Tống Như Nguyệt mang theo ý cười xán lạn, khi nhìn thấy con gái lớn của mình, lập tức lại bớt phóng túng hơn một chút, mỉm cười nói:
- Khiêm Gia, đến, ngồi cùng một chỗ với mẫu thân.
Tần Khiêm Gia không có đi ngồi, đứng ở một bên.
Tống Như Nguyệt nhìn thoáng qua sắc mặt của nàng, trong lòng lập tức đau đớn một hồi, trên mặt miễn cưỡng gạt ra nụ cười nói:
- Thanh Chu, Vi Mặc, Châu nhi sáng sớm nay đã đại khái nói với ta, các ngươi có chuyện gì, nói một lần ở trước mặt của mọi người đi.
Lạc Thanh Chu tiến lên chắp tay nói:
- Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, ta và Vi Mặc đã thương lượng xong, chuẩn bị Trung thu qua đi liền thành thân, hi vọng hai người đồng ý.
Tống Như Nguyệt lập tức cười nói:
- Đồng ý, đương nhiên đồng ý. Trung thu qua đi sao? Chúng ta chọn ra ngày tốt, đến lúc đó mời Nhị thúc Tứ thúc hai nhà bọn hắn đến đấy, mọi náo nhiệt náo nhiệt một lần, đến lúc đó ngươi còn phải cưỡi ngựa đi trên đường dạo một vòng đây.
Tần Vi Mặc tiến lên phía trước nói:
- Mẫu thân, chúng ta đã chọn tốt thời gian, chính là ngày đầu tiên sau khi Trung thu qua đi.
Tống Như Nguyệt nghe xong, kinh ngạc một chút, nói:
- Vội vã như vậy? Khó mà làm được, mấy người Nhị thúc Tứ thúc của ngươi bây giờ còn đang ở Dương Châu, bọn hắn...
- Mẫu thân.
Tần Vi Mặc ngắt lời nàng, nói khẽ:
- Chúng ta chỉ cần là người một nhà ăn một bữa cơm, không mời Nhị thúc bọn hắn.
Tống Như Nguyệt nhíu lông mày nói:
- Vì cái gì?
Nam Cung Mỹ Kiêu ở bên cạnh hỗ trợ giải thích:
- Dì, gần đây không nên gióng trống khua chiêng, quá náo.
Nói rồi giảng lại một lần chuyện Trương thái phi, Trương Yên Nhi, cùng Trưởng công chúa cho mọi người nghe.
Sau đó lại nói:
- Dượng từ tước, đã đắc tội rất nhiều huân quý, hiện tại Trưởng công chúa lại không cách nào che chở chúng ta. Chúng ta làm bất cứ chuyện gì, đều muốn điệu thấp một chút, nếu bị người nắm được cán, liền không dễ làm.