Tần Vi Mặc ôn nhu cười một tiếng, vươn ra tay ngọc duyên dáng đặt ở trong bàn tay của hắn, nói khẽ:
- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc trước kia không xinh đẹp sao?
Lạc Thanh Chu cười nói:
- Trước kia cũng xinh đẹp, nhưng hôm nay càng xinh đẹp. Không phải bởi vì lớp trang điểm, mà là bởi vì tâm tình.
- Khụ khụ....
Người nào đó dưới mái hiên đột nhiên khụ khụ vài tiếng, lạnh mặt nói:
- Đến lúc nào rồi, còn ở nơi này ân ân ái ái. Muốn ân ái, chờ trở về lại ân ái cũng không muộn.
Lạc Thanh Chu tựa hồ lúc này mới thấy được nàng, cung kính nói:
- Quận chúa, buổi sáng tốt lành.
- Hừ!
Nam Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng, quay mặt qua nhìn về phía nơi khác, cảm thấy mình bị nhục nhã.
Tần Vi Mặc mỉm cười nói:
- Thanh Chu ca ca, đi thôi, chúng ta còn muốn đi gọi tỷ tỷ cùng một chỗ đây.
Lạc Thanh Chu nghe vậy nhíu mày, thấp giọng nói:
- Nhị tiểu thư, chúng ta hôm nay chỉ đi thông báo với nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân về thời gian thành thân, không cần thiết gọi đại tiểu thư cùng một chỗ mới đúng chứ?
Tần Vi Mặc ôn nhu nói:
- Đương nhiên là rất cần, chúng ta là người một nhà, cho dù chỉ là thông báo ngày thành thân, cũng muốn thương lượng ở trước mặt của mọi người. Nếu như không gọi tỷ tỷ đi cùng một chỗ, lộ ra không quá tôn trọng nàng. Mặc dù tỷ tỷ chắc chắn sẽ không so đo, nhưng chúng ta không thể thất lễ.
Lạc Thanh Chu bất đắc dĩ nói:
- Tốt thôi. Bất quá...
Tần Vi Mặc nói:
- Bất quá cái gì?
Lạc Thanh Chu nhéo nhéo bàn tay nhỏ của nàng, thấp giọng nói:
- Có chút xấu hổ....
Tần Vi Mặc không khỏi cười nói:
- Không sao đâu, tỷ tỷ sẽ không so đo, đi thôi.
Sau đó lại quay đầu nói:
- Mỹ Kiêu tỷ, đi cùng một chỗ đi.
Nam Cung Mỹ Kiêu do dự một chút, mới từ mái hiên đi xuống.
Mấy người cùng đi ra ngoài, đi về hướng Linh Thiền Nguyệt cung.
Trên đường đi, tay Lạc Thanh Chu cùng Tần nhị tiểu thư từ đầu đến cuối đều nắm thật chặt cùng một chỗ.
Nam Cung Mỹ Kiêu theo ở phía sau, trầm mặc im ắng.
Lúc sắp đến Linh Thiền Nguyệt cung.
Tần Vi Mặc tránh ra khỏi tay hắn, nói khẽ:
- Thanh Chu ca ca, chờ một lúc nhớ kỹ gọi Bách Linh và Hạ Thiền cùng tới.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nhẹ gật đầu.
Đang muốn tiến lên gõ cửa, cửa sân ‘Ai nha’ một tiếng mở ra, Bách Linh thò đầu ra, thấy ngoài cửa đứng rất nhiều người, kinh ngạc hô:
- Cô gia, nhị tiểu thư, các ngươi làm sao cùng đi với nhau rồi? Có chuyện gì sao?
Đang lúc Lạc Thanh Chu không biết nên nói thế nào, Tần nhị tiểu thư nói khẽ:
- Bách Linh, tỷ tỷ dậy chưa? Gọi nàng đi ra một chút, chúng ta muốn đi gặp phụ thân và mẫu thân một chút.
Bách Linh nghe vậy giật mình, lại nhìn hai người một chút, nụ cười trên mặt hơi liễm, đang muốn lắc đầu, Tần nhị tiểu thư lại nói:
- Bách Linh, ngươi và Hạ Thiền cũng cùng đi theo.
Bách Linh kinh ngạc một chút, không nói gì thêm, quay người vào phòng.
Không bao lâu.
Tần Khiêm Gia một bộ váy áo tuyết trắng mang theo Bách Linh, Hạ Thiền đi ra.
Tần Vi Mặc tiến lên dắt tay nàng, nói khẽ:
- Tỷ tỷ, Vi Mặc muốn nói chuyện với ngươi. Vi Mặc muốn sau khi Trung thu qua đi gả cho Thanh Chu ca ca, tỷ tỷ cùng... Tỷ tỷ cảm thấy có thể chứ?
Tần Khiêm Gia dừng một chút, nhìn nàng một cái, lại nhìn người nào đó một chút, khẽ gật đầu, cũng không nói chuyện.
Tần Vi Mặc cười cười, nắm tay của nàng nói:
- Đi thôi, chúng ta đi tìm phụ thân và mẫu thân, cùng bọn họ thương lượng một chút.
Một đoàn người đi về phía đại sảnh trước mặt.
Lạc Thanh Chu mang theo Tiểu Điệp, theo ở phía sau, trong lòng có vui mừng, cũng có chút xấu hổ.
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên thả chậm bước chân, quay lại, thấp giọng nói:
- Lạc Thanh Chu, hôm nay có tâm tình ra sao?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:
- Vui vẻ.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn về phía hắn nói:
- Cũng chỉ có vui vẻ thôi sao?
Lạc Thanh Chu dừng một chút, nói:
- Quận chúa, ngươi muốn hỏi cái gì?
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn thân ảnh tuyết trắng phía trước một chút, nói:
- Trong lòng ngươi, không có một tia ngơ ngẩn, hoặc là áy náy? Lại hoặc là hối hận cùng không bỏ?
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng nói:
- Ta tại sao muốn áy náy? Lại vì cái gì phải hối hận cùng không bỏ?
Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu mày nói:
- Bởi vì nương tử trước nhà ngươi rất xinh đẹp, không phải xinh đẹp bình thường, mà là xinh đẹp thiên hạ vô song. Ngươi mỗi lần nhìn thấy, không cảm thấy rất khó bỏ à? Vốn phải là thuộc về ngươi, thế nhưng ngươi không có trân quý... Hiện tại tốt rồi, ngươi cũng không còn có được nàng, trong lòng không có chút hối hận cùng không bỏ nào à?
Lạc Thanh Chu cau mày nói:
- Quận chúa, ta thích chính là nhị tiểu thư, ngươi nên biết. Mà ta chưa từng không trân quý đại tiểu thư, chỉ là...