Nguyệt tỷ tỷ: 【 Không có 】
Lạc Thanh Chu: 【 Nguyệt tỷ tỷ, đừng có nói láo, có thể nói cho ta lời nói thật không? Ta không muốn bởi vì giúp ta tu luyện mà ngươi thụ thương, nói như vậy, trong lòng ta sẽ rất khó chịu, ta tình nguyện không cần ngươi giúp 】
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Ngủ đi, mấy ngày nay cũng không cần đi ra, bồi tốt tân nương tử của ngươi nhiều hơn 】
Lạc Thanh Chu nhìn cái tin nhắn này, run lên một hồi, trả lời:
【 Nguyệt tỷ tỷ, ngươi bởi vì biết ta muốn tu luyện cứu nàng, cho nên mới giúp ta tu luyện sao? 】
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Không phải 】
Lạc Thanh Chu: 【 Đó là bởi vì cái gì? 】
Đợi đã lâu, tin nhắn đều không tiếp tục trả lời lại.
Lạc Thanh Chu cầm ngọc thạch, nhìn tin tức phía trên, ở trên giường ngây người hồi lâu, mới thở dài một hơi, thu hồi ngọc thạch, ánh mắt kinh ngạc nhìn lên đỉnh đầu.
n tình mà Nguyệt tỷ tỷ đối với hắn, hắn nhất định sẽ không quên.
Về sau vô luận chuyện gì phát sinh, hắn đều sẽ vĩnh viễn sẽ đứng bên cạnh nàng.
Hắn sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào khi dễ nàng.
Cho dù tông môn nàng lợi hại hơn nữa, cho dù những địch nhân kia cường đại tới đâu, hắn cũng nhất định phải bảo hộ nàng, không để nàng tiếp tục chịu bất kỳ ủy khuất gì.
Lại suy nghĩ lung tung một hồi.
Bóng đêm ngoài cửa sổ đã dần dần thối lui.
Nghĩ đến ngày mai còn phải dậy sớm, hắn vung đi suy nghĩ dày đặc tạp nhạp trong đầu, nhắm hai mắt lại, nắn hai con thỏ nhỏ, lại hôn mấy ngụm, rất mau tiến vào mộng đẹp.
Một đêm thời gian, trôi qua rất nhanh.
Mặt trời mới mọc từ núi xanh phương đông, chậm rãi thò đầu ra.
Ánh mặt trời vàng chói rất nhanh rải đầy tiểu viện.
Lạc Thanh Chu còn đang thấy mộng đẹp, Thu nhi đã qua gõ cửa.
Tiểu Điệp bước nhanh vào phòng, đánh thức hắn, mặt mũi tràn đầy vui sướng thúc giục.
- Công tử, Thu nhi tỷ tỷ tới. Nàng nói công tử sáng nay muốn cùng nhị tiểu thư đi gặp lão gia và phu nhân, thương lượng chuyện thành thân, công tử mau dậy đi.
Lạc Thanh Chu lập tức tỉnh táo lại.
Tiểu Điệp vội vàng hầu hạ hắn mặc quần áo đi giày, sau đó đánh răng rửa mặt, lại giúp hắn chải tóc, trên mặt một mực mang theo ý cười vui sướng.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, trêu chọc nói:
- Tiểu Điệp, ngươi không phải nên khổ sở à? Đợi sau khi công tử thành thân, cũng không phải một mình ngươi, nói không chừng ngay cả đi ngủ với ngươi đều cần xin phép nhị tiểu thư đây.
Tiểu Điệp quyệt miệng nói:
- Nô tỳ đang cao hứng mới đúng, nói như vậy, công tử cũng không cần mỗi đêm nắm lấy cái kia… của người ta... đi ngủ. Hừ hừ, công tử tối hôm qua còn vụng trộm cắn người ta nữa nha, trên đó còn có dấu răng của công tử đây.
Lạc Thanh Chu nhìn gương đồng một hồi, đột nhiên quay người ôm lấy nàng, lại cúi đầu cắn một cái con thỏ nhỏ của nàng, nói:
- Tiểu Điệp không vui sao?
- A, người ta đau, công tử dùng sức quá...
Tiểu Điệp ôm chặt con thỏ nhỏ lui lại, mặt mũi tràn đầy đỏ bừng nói.
Lạc Thanh Chu đang muốn trêu chọc nàng vài câu, Thu nhi ở trong tiểu viện nói:
- Cô gia, tiểu thư còn đang chờ người cùng đi gọi đại tiểu thư đây.
Vừa nghe lời này, nụ cười trên mặt Lạc Thanh Chu lập tức biến mất.
Tiểu Điệp cũng kinh ngạc nói:
- Còn muốn mang theo đại tiểu thư cùng một chỗ à? Thế... Vậy Đại tiểu thư nàng...
Lạc Thanh Chu không nói gì, bước nhanh đi ra khỏi phòng.
Mai Hương Uyển.
Tần nhị tiểu thư đã vẽ lông mày, dùng phấn trang điểm nhẹ nhàng, mặc một bộ váy áo trắng thuần, mới đi ra từ bên trong gian phòng.
Nàng mặc dù thiên sinh lệ chất, lại bệnh lâu không ra, sắc mặt khó tránh khỏi hiện ra một chút thần sắc tái nhợt không khỏe mạnh.
Dùng một ít trang điểm nhẹ che lấp, khuôn mặt hồng nhuận, càng thêm thanh lệ xinh đẹp, sở sở động lòng người.
Châu nhi vịn nàng đứng ở trong tiểu viện.
Ánh nắng ngày mùa thu mang theo một tia lười biếng, chiếu xuống trên thân thể nhỏ yếu ôn nhu kia của nàng, giống như vì nàng phủ thêm một kiện lụa mỏng màu vàng kim, tươi đẹp mà nhu hòa.
Vô luận ai thấy được nàng, đều xao động tâm tư, rồi trở nên yên tĩnh lại.
Nam Cung Mỹ Kiêu đứng dưới mái hiên, an tĩnh nhìn nàng, bên trên gương mặt kiều diễm lãnh ngạo cũng không nhịn được lộ ra một vẻ ôn nhu.
- Ai nha...
Cửa sân mở ra.
Thu nhi mang theo Lạc Thanh Chu, cùng Tiểu Điệp, đi đến.
Sắc mặt Nam Cung Mỹ Kiêu lần nữa khôi phục lãnh ngạo, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn.
Bất quá khi nhìn thấy bộ dáng một thân nho bào, phong độ nhẹ nhàng, thanh tú tuấn mỹ kia lại có chút ngơ ngác.
Nhưng rất nhanh lại không khỏi nắm chặt nắm đấm.
- Nhị tiểu thư, muội hôm nay thật xinh đẹp.
Lạc Thanh Chu đi đến trước mặt Tần nhị tiểu thư, đưa tay ra, ánh mắt ôn nhu mà nhìn nàng.
Đối với những người khác, tựa hồ làm như không thấy.