Nói xong, đang muốn rời đi, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên hô:
- Lạc Thanh Chu, Vi Mặc bảo ngươi tiến vào.
Lúc này, trong cửa sổ cũng truyền tới âm thanh ôn nhu của Tần nhị tiểu thư:
- Thanh Chu ca ca, mau vào....
Lạc Thanh Chu còn đang do dự, Châu nhi đã bắt lại cổ tay của hắn, đem hắn kéo vào, sau đó cài chốt cửa sân.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua cửa sổ, đành phải đi tới.
Châu nhi theo ở phía sau thấp giọng nói:
- Cô gia, người đáp ứng cho nô tỳ ăn đồ ngon đâu, cũng không thể nuốt lời nha.
Lạc Thanh Chu không có tâm tình nói đùa với nàng, nói:
- Không có, đều cho Tiểu Điệp ăn.
- Châu nhi nghe xong, lập tức ủy khuất nói:
- Cô gia, người... Người vậy mà nói gạt nô tỳ. Cô gia là người đọc sách, quân tử nhất ngôn, bốn con ngựa cũng khó mà đuổi theo nha.
Thu nhi vội vàng tới lôi nàng đi, thấp giọng nói:
- Châu nhi, đừng nói nữa.
Châu nhi quyệt miệng, rất là ủy khuất.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, chỉ đành phải nói:
- Chờ cô gia có thời gian làm thêm cho ngươi ăn, cô gia sẽ không quên.
Châu nhi lập tức nói:
- Cô gia cũng không thể lại lừa người ta đó.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, đi tới trước cửa sổ.
Tần nhị tiểu thư đã mặc xong quần áo, một thân váy áo trắng thuần, xõa tóc dài nhu thuận, đứng bên cửa, hơi nghi hoặc mà nhìn hắn một chút, hỏi
- Thanh Chu ca ca, chuyện gì?
Lạc Thanh Chu nhìn phía sau nàng một chút.
Bên trên giường mỹ nhân cách đó không xa, Nam Cung quận chúa hất lên áo lông chồn tuyết trắng, cầm trong tay một quyển sách, đang nằm nghiêng ở nơi đó, dưới làn váy ngủ màu trắng lộ ra một đôi chân ngọc tiêm tú tuyết trắng.
Một cái chân ngọc trong đó còn đang nhẹ nhàng lung lay bên giường.
Thanh Chu thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói:
- Nhị tiểu thư, ta muốn xác định một việc.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn về phía hắn.
Khi ánh mắt của hắn lại nhìn sang, ánh mắt của nàng lại rơi vào bên trên thư tịch trong tay, bàn chân đẹp tuyết trắng đang rủ xuống bên giường mỹ nhân vẫn như cũ nhẹ nhàng tới lui.
Tần nhị tiểu thư có chút nhíu mày, nói:
- Thanh Chu ca ca, mời nói.
Lạc Thanh Chu thấp giọng nói:
- Nhị tiểu thư, ta muốn biết, chúng ta lúc nào có thể thành thân? Ta muốn xác định thời gian một chút, sau đó sớm thông báo cho mọi người một tiếng.
Tần nhị tiểu thư nghe vậy giật mình, nói:
- Thanh Chu ca ca, huynh muộn như vậy đến đây chính là muốn hỏi chuyện này sao?
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Đúng thế.
Tần nhị tiểu thư nghi ngờ nói:
- Là có chuyện gì đã xảy ra à?
Lạc Thanh Chu dừng một chút, đưa mắt vừa nhìn về phía bên trong.
Bên trên giường mỹ nhân, Nam Cung Mỹ Kiêu đang cúi đầu xem sách, một chân ngọc tuyết trắng tinh xảo khác cũng đặt ở bên ngoài giường, rủ xuống nơi đó, còn lộ ra một đoạn bắp chân thon dài trắng trẻo duyên dáng.
Lạc Thanh Chu thấp giọng nói:
- Nhị tiểu thư, chúng ta chậm chạp không tuyên bố ngày thành thân, ta sợ những người khác sẽ nghĩ nhiều, ta cũng sợ nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân, cũng… Sẽ càng nôn nóng.
Tần nhị tiểu thư nghe đến đó, mỉm cười, nói:
- Thanh Chu ca ca, huynh sợ người ta nghĩ rằng huynh không cần Vi Mặc nữa sao?
Lạc Thanh Chu biết nàng cực kì thông minh, trong lòng càng sốt ruột, nói:
- Nhị tiểu thư, chúng ta vẫn là định ra ngày đi.
Dừng một chút, hắn lại nhìn thiếu nữ yếu đuối mỹ lệ trước mắt nói:
- Thật ra, ta cũng sợ nhị tiểu thư không cần ta nữa.
Tần Vi Mặc nhìn nhu tình trong mắt hắn, nụ cười trên mặt dần dần thu lại, trầm mặc một chút, bên trong con ngươi đột nhiên lộ ra một tia kiên định, nói:
- Thanh Chu ca ca, khi tết Trung thu qua đi, chúng ta liền thành thân, có thể chứ?
Nam Cung Mỹ Kiêu nâng lên ánh mắt, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc.
- Tết Trung thu?
Lạc Thanh Chu nghe vậy sửng sốt một chút, yên lặng tính toán một cái ở trong lòng, khoảng cách đến tết Trung thu vẻn vẹn còn có bốn ngày thời gian.
Hắn vội vàng nói:
- Nhị tiểu thư, thời gian không phải có chút gấp à? Chúng ta còn muốn thông báo Nhị thúc Tứ thúc bọn họ nữa, bọn hắn còn đang ở Dương Châu, hẳn là không kịp chạy tới? Nếu không, lại trì hoãn mấy ngày?
Tần Vi Mặc ôn nhu nói:
- Thanh Chu ca ca, thật ra chúng ta cùng một chỗ ăn một bữa cơm là được, Vi Mặc cảm thấy, vẫn không cần mời bọn hắn.
Lạc Thanh Chu nghe vậy cau mày nói:
- Nhị tiểu thư, lúc trước khi gần đi, Nhị thúc và Tứ thúc mấy người còn liên tục dặn dò qua, nói chờ chúng ta thành thân, cần sớm thông báo bọn họ. Nếu như không mời bọn họ, đến lúc đó bọn họ biết, chỉ sợ sẽ....
Tần Vi Mặc mỉm cười nói:
- Không có chuyện gì, Vi Mặc sẽ bảo phụ thân viết một phong thư cho bọn họ.
Ngừng một chút, nàng lại chậm rãi nói:
- Thanh Chu ca ca, chúng ta vừa tới kinh đô, lại đắc tội vị hoàng thái phi kia, phụ thân từ tước, cũng đắc tội rất nhiều công huân gia tộc.