- Còn có, Trưởng công chúa bây giờ không biết là tình huống như thế nào. Vi Mặc cảm thấy, chúng ta vẫn không cần gióng trống khua chiêng tổ chức cưới hỏi, để tránh gây nên quá nhiều chú ý. Chúng ta ở ngay trong phủ ăn một bữa cơm, Vi Mặc cùng Thanh Chu ca ca uống chén rượu giao bôi, để phụ thân và mẫu thân, tỷ tỷ, Hạ Thiền, Bách Linh, Tiểu Điệp cùng Thu nhi tất cả, còn có Mỹ Kiêu tỷ bồi tiếp, Vi Mặc cảm thấy như thế đủ rồi.
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nhíu lông mày nói:
- Có phải quá đơn sơ, quá tùy tiện hay không?
Ánh mắt Tần Vi Mặc ôn nhu mà nhìn hắn nói:
- Sẽ không, chỉ cần có thể cùng Thanh Chu ca ca ở cùng một chỗ, dù là không có hôn sự hay những người khác chứng kiến, Vi Mặc đều sẽ rất vui vẻ.
Lập tức, nàng lại nhẹ nhàng cắn cắn môi phấn, nháy lông mi thật dài, thấp giọng nói:
- Hèn mọn đáng thương tiểu Vi Mặc, chỉ muốn nhanh chóng cùng Thanh Chu ca ca uống chén rượu giao bôi, sau đó lại động phòng, bị Thanh Chu ca ca yêu thương đây... Cái khác, nàng đều không muốn....
Lạc Thanh Chu nhìn thần sắc nàng nghịch ngợm xấu hổ, trong lòng lập tức quả quyết, không khỏi vươn tay, muốn vuốt ve gương mặt của nàng một chút, đột nhiên giật mình tỉnh lại, nhìn trong phòng một chút.
Lần này, ánh mắt Nam Cung Mỹ Kiêu không kịp né tránh, nhìn thẳng hắn một chút mới thu hồi, cúi đầu tiếp tục xem sách.
Lạc Thanh Chu rút tay trở về, ôn nhu nói:
- Nhị tiểu thư, vậy chúng ta ngày mai sẽ đi đến gặp nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân nói một tiếng, để bọn họ chuẩn bị một chút.
Tần Vi Mặc lúc này nhu tình như nước, nhẹ giọng:
- Ừm.
Lạc Thanh Chu lại cùng nàng nhìn nhau yêu thương một hồi, đang muốn cáo từ, Tần Vi Mặc đột nhiên lại nói:
- Thanh Chu ca ca, tiến vào ngồi một lát đi. Mỹ Kiêu tỷ vừa rồi xem một quyển sách, có mấy chỗ không hiểu, Vi Mặc cũng không hiểu nhiều, Thanh Chu ca ca có thể tiến đến giúp nàng giảng giải một chút hay không.
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, đưa mắt vừa nhìn về phía bên trong.
Nam Cung Mỹ Kiêu nằm nghiêng ở trên giường, thân thể đã quay qua, đang đưa lưng về phía hắn xem sách, sau lưng lộ ra một hình ảnh lồi lõm chập trùng, gợi cảm cực kì mê người.
Chỉ gặp tóc dài của nàng rủ xuống như thác nước, eo nhỏ nhắn nhẹ nhàng trọn trong một nắm tay, mông tròn trịa ngạo nghễ ưỡn lên, chân dài khép lại hơi cong, chân ngọc tuyết trắng loá mắt.
Cho dù đã khoác áo lông chồn thật dày cũng không thể che giấu được tư thái hoàn mỹ mà chọc người kia của nàng.
- Ngày mai đi, ta có chút buồn ngủ.
Lạc Thanh Chu nói xong, trực tiếp quay người rời đi.
Hắn cũng không dám chờ lâu ở chỗ này, lại không dám đi vào.
Nhị tiểu thư cả ngày hôm nay đều đang giúp vị Nam Cung quận chúa kia, lúc này, trời tối người yên cô nam hai nữ, quần áo đơn bạc, chân ngọc lộ ra ngoài, lại mời hắn đi vào, khẳng định có vấn đề.
Không phải lừa đảo tức là đạo chích.
Hắn cũng không có ngốc như vậy.
- Ai nha....
Mở ra cửa sân, hắn bước nhanh rời đi.
Tần nhị tiểu thư đứng ở phía trước cửa sổ, kinh ngạc trong chốc lát, xoay người, nhìn về phía mỹ nhân nhi bên trên giường mỹ nhân, không khỏi cười nói:
- Mỹ Kiêu tỷ, thanh Chu ca ca cứ như vậy sợ ngươi?
Nam Cung Mỹ Kiêu để thư tịch trong tay xuống, nhíu mày, đắc ý nói:
- Đó là đương nhiên, ai bảo hắn là bại tướng dưới tay ta.
Tần nhị tiểu thư kinh ngạc nói:
- Bại tướng dưới tay? Thanh Chu ca ca đánh không lại Mỹ Kiêu tỷ sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu cười nhạo một tiếng, dương dương đắc ý:
- Hắn kém xa. Vi Mặc, ngươi tin hay không, hiện tại hắn chỉ cần dám đứng ở trước mặt ta, ta chỉ duỗi tay ra, hắn ngay lập tức sẽ nhượng bộ lui binh, tâm kinh đảm hàn, chủ động nhận thua?
Mặt mũi Tần nhị tiểu thư tràn đầy hiếu kỳ nói:
- Mỹ Kiêu tỷ gần đây có phải tu luyện công pháp rất lợi hại hay không?
Nam Cung Mỹ Kiêu từ trên giường đi xuống, thần sắc thản nhiên nói:
- Điêu trùng tiểu kỹ mà thôi, bất quá đối phó hắn, dư xài.
Hai người trở lại trên giường, cởi áo ngoài, chui vào trong chăn.
Ngọn nến đỏ ở đầu giường vẫn đang thiêu đốt.
Bên trong lư hương bên cạnh, khói thuốc lượn lờ.
Hai người nằm cùng một chỗ, trầm mặc một hồi.
Tần nhị tiểu thư mở miệng nói trước:
- Mỹ Kiêu tỷ, ta đáp ứng thành thân cùng Thanh Chu ca ca, tỷ sẽ xem thường ta sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu nghiêng người sang, nhìn nàng nói:
- Đương nhiên sẽ không, các ngươi vốn là nên thành thân. Tên kia mặc dù có vài chỗ không tốt lắm, nhưng đối với ngươi lại thật lòng, vì ngươi, ngay cả tính mạng đều không để ý, cho dù cánh đã cứng rắn, vẫn như cũ nguyện ý chịu đựng cảm giác bị những người khác nhìn mình với ánh mắt khinh thường, trốn ở chỗ này làm người ở rể cho các ngươi.