Lạc Thanh Chu lúc này mới thở dài một hơi, nói:
- Vậy là tốt rồi.
Tiểu Điệp ôm hắn nói:
- Công tử, người chừng nào thì để Thu nhi tỷ tỷ hầu hạ người? Lúc ở Mạc Thành, Thu nhi tỷ tỷ đều chuẩn bị xong, thế nhưng công tử mỗi lần đều không để ý người ta, người ta khẳng định rất thất vọng, rất thương tâm.
Lạc Thanh Chu vuốt ve mái tóc nhu thuận của nàng, thơm lấy trán của nàng nói:
- Chờ một chút đi, ít nhất chờ công tử và nhị tiểu thư thành thân lại nói.
Tiểu Điệp ngẩng đầu nói:
- Công tử, người chừng nào thì cùng nhị tiểu thư thành thân? Có phải công tử không muốn cưới nhị tiểu thư rồi hay không?
Lạc Thanh Chu nghe vậy ngẩn người, nhìn nàng nói:
- Nói bậy bạ gì đó? Sao ngươi lại nghĩ như vậy chứ?
Tiểu Điệp do dự một chút, thấp giọng nói:
- Công tử, gần đây bọn hạ nhân trong phủ đều đang tự mình nghị luận, nói công tử thi đậu lên chức, về sau còn muốn thi đậu tiến sĩ, mà Tần gia không có tước vị, cho nên công tử bắt đầu ghét bỏ nhị tiểu thư, cho nên mới chậm chạp không thành thân cùng nhị tiểu thư.
Lạc Thanh Chu cau mày, rơi vào trầm tư.
Tiểu Điệp nhìn hắn nói:
- Công tử, thật ra nô tỳ sẽ không nghĩ như thế. Nô tỳ biết, công tử sẽ không bỏ rơi nhị tiểu thư, nhưng hôn sự giữa công tử và nhị tiểu thư một mực kéo dài, cho nên tất cả mọi người đang bắt đầu hoài nghi.
- Công tử, có người còn nói... Còn nói...
Lạc Thanh Chu cau mày nói:
- Còn nói cái gì?
Tiểu Điệp thấp giọng nói:
- Có người còn nói... Bệnh của Nhị tiểu thư có khả năng trị không hết, công tử có tiền đồ rộng lớn, sang năm liền muốn đi thi, có thể sợ cưới nhị tiểu thư sẽ... Sẽ mang theo điềm xấu, cho nên công tử mới... Mới....
Lạc Thanh Chu đột nhiên ngồi dậy.
Hắn cảm thấy chuyện này tựa hồ dần trở nên có chút nghiêm trọng.
Không trách người khác nghĩ như vậy.
Bây giờ Tần gia không có tước vị, không có sản nghiệp, mà hắn lại vừa thi đậu cử nhân, hắn và nhị tiểu thư lại chậm chạp không có thành thân, ai không nghĩ nhiều?
Đoán chừng trong lòng vị nhạc mẫu đại nhân kia cũng sẽ nghĩ như vậy?
Chỉ là thân phận của hắn xưa đâu bằng nay, lại có bối cảnh Trưởng công chúa, cho nên mới không người nào dám nói ở trước mặt hắn?
Nghĩ đến chỗ này, hắn không có bối rối, lập tức rời giường mặc quần áo, nói:
- Tiểu Điệp, ngươi ngủ trước, ta đi nhị tiểu thư nơi đó một chuyến.
Tiểu Điệp kinh ngạc một chút, vội vàng xuống giường, hầu hạ hắn mặc quần áo mang giày, mặt mũi tràn đầy khẩn trương nói:
- Công tử, đừng nói là nô tỳ nói, nhị tiểu thư sẽ tức giận.
- Ta biết.
Thần sắc Lạc Thanh Chu nghiêm túc, mặc quần áo tử tế, liền đi ra cửa.
Rất mau đến Mai Hương Uyển.
Hắn ở ngoài cửa ra vào do dự một chút, vẫn tiến lên gõ cửa một cái.
Lúc này, không biết nhị tiểu thư đã ngủ hay chưa.
Nhưng nếu như hắn không đến xác định một chút, đêm nay khẳng định không ngủ được.
Trong nội viện rất nhanh truyền đến âm thanh của Châu nhi:
- Ai?
Lạc Thanh Chu đáp:
- Châu nhi, là ta.
Châu nhi chạy rất nhanh đi qua, mở cửa sân, kinh ngạc nói:
- Cô gia? Người làm sao lúc này mới tới? Tiểu thư đã ngủ rồi, người không thể đi vào, bởi vì quận chúa đang ngủ cùng một chỗ với tiểu thư.
Lạc Thanh Chu kinh ngạc một chút, lúc này mới nhớ tới hôm nay Nam Cung quận chúa kia không có trở về.
- Tốt thôi, vậy không sao, ngươi cũng mau đi ngủ đi, ta trở về đây.
Hắn không có đi vào, quay người chuẩn bị rời đi.
Bên trên hành lang đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Thu nhi:
- Cô gia có chuyện gì gấp à? Nếu có việc gấp, nô tỳ đi gọi tiểu thư dậy.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng.
Thu nhi chỉ mặc một bộ đồ ngủ đơn bạc, bên trong lộ ra cái yếm màu hồng, trên chân ngay cả giày đều chưa kịp mang, liền chạy ra ngoài.
Lạc Thanh Chu ngừng một chút, nói:
- Không sao đâu, ngày mai ta lại đến, ngươi cũng mau trở về ngủ đi.
Đúng vào lúc này, cửa sổ thư phòng bên cạnh ‘Ai nha’ một tiếng, đột nhiên mở ra.
Nam Cung Mỹ Kiêu hất lên một kiện áo lông chồn tuyết trắng, xõa tóc dài, cao gầy tịnh lệ đứng ở bên cửa, nhìn Thu nhi bên trên hành lang, nói:
- Ai ở bên ngoài?
Nàng rõ ràng đã nghe được âm thanh, rõ ràng đã biết người nào.
Thu nhi vội vàng cung kính nói:
- Quận chúa, là cô gia.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn về phía chỗ cửa lớn, lạnh lùng thốt:
- Vi Mặc còn chưa ngủ, nếu hắn có việc, có thể để hắn tiến vào, đứng ngoài cửa sổ nói.
Thu nhi vội vàng đi xuống bậc thang nói:
- Cô gia, tiểu thư còn chưa ngủ, nếu như cô gia có chuyện, có thể tới hành lang nói.
Lạc Thanh Chu nghe được tiếng nói của Nam Cung quận chúa, nơi nào còn dám đi vào, vội vàng nói:
- Không có chuyện gì quan trọng, ta ngày mai lại đến.