Giật mình, hắn nhìn về phía thân ảnh tuyết trắng không tì vết trong lương đình.
Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều như mộng huyễn.
- Đại tiểu thư.
Lạc Thanh Chu đi vào đình nghỉ mát, thỉnh an xong, nhìn không chớp mắt.
Thái độ giống như trước kia, cung kính mà xa cách.
Tần Khiêm Gia ngẩng đầu, an tĩnh nhìn hắn, sau một lúc lâu khẽ gật đầu, trên dung nhan tuyệt mỹ không tì vết vẫn lạnh lùng như tuyết.
Trong hoa viên an tĩnh lại.
Hạ Thiền thu hồi kiếm, đứng lại tại chỗ.
Chỉ có âm thanh cơn gió thổi qua.
Lạc Thanh Chu đành phải tìm đề tài nói trước:
- Đại tiểu thư đang xem sách gì?
Tần Khiêm Gia nghe vậy dừng một chút, thản nhiên nói:
- « Đại Viêm Lễ Pháp ».
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua sách trong tay của nàng, ‘A’ một tiếng, không biết nên nói cái gì.
Tần Khiêm Gia trầm mặc một chút, ngẩng đầu nhìn hắn nói:
- Ngươi xem qua chưa?
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu:
- Thô sơ giản lược nhìn qua. Bởi vì không cần thi khoa cử, cho nên không có chăm chú nhìn.
Tần Khiêm Gia chỉ ‘A’ một tiếng, không nói gì thêm.
Bách Linh đứng ở ngoài đình, bờ môi bỗng nhúc nhích, nhịn một chút, vẫn không có nhịn xuống nói:
- Cô gia, nếu ngươi là người đọc sách, ta cảm thấy mỗi quyển sách ngươi đều cần chăm chú đọc mấy lần. Mặc dù khoa cử không thi, nhưng dù sao cũng là lễ pháp của quốc gia chúng ta, cuối cùng sẽ dùng đến.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:
- Lễ pháp cơ bản, bên trên quyển sách khác đều có, trong sinh hoạt cũng có rất nhiều, chúng ta từ nhỏ đều đang học tập, không cần chuyên môn đi ghi nhớ.
Bách Linh còn lại muốn nói cái gì, Tần đại tiểu thư nhìn nàng một cái, nàng đành phải mau mau nói:
- A, tốt thôi.
Trong đình lại an tĩnh một hồi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Đại tiểu thư, vậy ta bắt đầu kể chuyện xưa?
Tần Khiêm Gia khẽ gật đầu, để xuống thư tịch trong tay.
- Thiền Thiền, tới đây.
Hắn nhẹ giọng hô thiếu nữ cách đó không xa.
Hạ Thiền nhìn hắn một cái, do dự một chút, cúi đầu, đi tới.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu ôn nhu nhìn nàng vài lần, bắt đầu kể tiếp nội dung cố sự lần trước.
Một mực sắp đến rạng sáng, hắn mới ngừng lại.
Ba người đều nghe xuất thần, yên tĩnh im ắng.
Lúc Lạc Thanh Chu cáo từ, các nàng vẫn như cũ đắm chìm bên trong câu chuyện vừa rồi.
Bách Linh nhẹ giọng nói:
- Quá nhi thật đáng thương, bị Quách Phù bại hoại kia chặt đứt cánh tay, nếu cô cô biết, sẽ thương tâm bao nhiêu đây.
Lập tức lại nói:
- Cô gia, Quá nhi thiếu một cánh tay, về sau khi cùng cô cô động phòng, chẳng phải là rất không tiện... A, cô gia đâu?
Nàng lúc này mới phát hiện cô gia vậy mà đã đi.
Lạc Thanh Chu trở lại Trích Tiên cư.
Tiểu Điệp đang ở trong phòng may quần áo, gặp hắn trở về, vội vàng nói:
- Công tử, vừa rồi Châu nhi tỷ tỷ tới tìm người.
Lạc Thanh Chu cau mày nói:
- Nhị tiểu thư lại ho khan?
Tiểu Điệp nói:
- Không phải, Châu nhi tỷ tỷ nói, công tử ban ngày hôm nay đáp ứng nàng, sau khi trở về muốn cho nàng ăn đồ ăn ngon, nàng vừa rồi nói nàng rất đói, ban đêm cũng không có ăn cơm đây.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật một chút, nói:
- Sau đó thì sao?
Tiểu Điệp nói:
- Sau đó nô tỳ liền đi phòng bếp cầm một phần gà quay cho nàng, nàng rất thất vọng rời đi. Công tử, ngươi đáp ứng Châu nhi tỷ tỷ, chuẩn bị cho nàng ăn cái gì ngon?
Lạc Thanh Chu không có trả lời, nói:
- Đi thôi, thời gian đã không còn sớm, đi ngủ đi.
Tiểu Điệp buông xuống đồ trong tay, sau khi thu dọn xong, đi theo hắn đi gian phòng của hắn.
Hai người cởi quần áo ra, lên giường, chui vào trong chăn.
Tiểu Điệp dán vào lồng ngực của hắn nói:
- Công tử, hôm nay tiểu Đào tỷ tỷ còn tới tìm nô tỳ, nói nhị tiểu thư đang muốn mở một tiệm chế quần áo, để nô tỳ hỗ trợ thiết kế quần áo đây.
Nói đến đây, nàng cười khúc khích, nói:
- Các nàng coi là những cái yếm và tất chân kia đều là do nô tỳ thiết kế, nhưng thật ra là...
- Chính là ngươi thiết kế.
Lạc Thanh Chu một mặt nghiêm túc nhìn nàng, rất trịnh trọng nói:
- Tiểu Điệp, không thể lắm miệng, biết không?
Tiểu Điệp vội vàng nói:
- Công tử, nô tỳ ngoại trừ nói với Thu nhi tỷ tỷ, không có nói với những người khác.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, biến sắc:
- Thu nhi cũng biết?
Tiểu Điệp yếu ớt mà nói:
- Lúc ở Mạc Thành, Thu nhi tỷ tỷ và nô tỳ ở cùng một chỗ, nô tỳ... Nô tỳ không có cách nào giấu diếm.
Lạc Thanh Chu nghĩ đến một màn trò chuyện tất chân trong xe ngựa hôm nay, lập tức có loại cảm giác ngại đến chết.
Trong lòng nha đầu Thu nhi kia lúc ấy nhất định đang cười trộm hắn.
Tiểu Điệp vội vàng lại nói:
- Công tử, Thu nhi tỷ tỷ sẽ không nói cho người khác đâu, nàng và nô tỳ đã thề. Mà lại... Mà lại về sau Thu nhi cũng sẽ hầu hạ công tử, nàng sẽ không nói lung tung khắp nơi đâu.