Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1142: Bách Linh thuốc (2)




- Cho nên, Bách Linh, chỗ của ngươi có loại thuốc này không?

Bách Linh vừa muốn gật đầu, lập tức lại lắc đầu, nói:

- Không có, ta dùng thuốc mê làm gì? Ta lại không đi ra ngoài, ta cũng không có làm chuyện xấu.

Lạc Thanh Chu lần nữa ôm lấy eo nhỏ của nàng, ánh mắt ôn nhu mà nhìn nàng nói:

- Bách Linh, cô gia muốn làm một nam tử hán chân chính, muốn bảo hộ các ngươi, nếu ngươi có liền cho cô gia đi, cô gia không nói cho người khác đâu.

Bách Linh dừng một chút, vẫn lắc đầu một cái.

Lạc Thanh Chu cúi đầu xuống, hôn lấy trán của nàng một chút, lại hôn gương mặt của nàng một chút, tiếp theo, lại hôn một chút lên miệng nhỏ của nàng, sau đó lại lần ngữ khí ôn nhu mà hỏi thăm:

- Có hay không?

Trên gương mặt của Bách Linh bò lên trên hai bết đỏ ửng, con mắt cong cong nhìn hắn, ngẩn ngơ, run giọng nói:

- Cô gia... Ta, ta thật không có.

Lạc Thanh Chu bắt lấy bàn tay nhỏ của nàng, bỏ vào bên trong y phục của mình, sau đó lại ôm nàng, hôn một chút cái cổ trắng trẻo của nàng, cuối cùng, đột nhiên lại nhẹ nhàng cắn lỗ tai của nàng nói:

- Bách Linh, nói cho cô gia, ngươi có...

Thân thể Bách Linh phát run, âm thanh cũng phát run:

- Cô... Cô gia, ta...

Tay Lạc Thanh Chu cũng tiến vào trong quần áo của nàng.

- Ta... Ta có...

Bách Linh mềm nhũn ở trong ngực của hắn, gương mặt nóng hổi nói:

- Cô... Cô gia, ta có... Đừng, đừng bắt thỏ thỏ...

Lạc Thanh Chu một tay ôm lấy nàng, đi vào trong nhà, sau đó đi vào gian phòng của nàng, khép cửa phòng lại.

Bách Linh xấu hổ lên tiếng nói:

- Cô gia, không, không muốn... Người ta không muốn...

Lạc Thanh Chu đặt nàng ở trước bàn, nói:

- Đem thuốc lấy ra ta xem.

Thân thể Bách Linh mềm nhũn, ngồi ở bên trên cái ghế bên cạnh, bận rộn một hồi mới xem như có chút khí lực, sau đó hai con ngươi long lanh nhìn hắn, dịu dàng hỏi:

- Cô gia, ngươi muốn hiệu quả gì?

Lạc Thanh Chu nghe vậy ngẩn người, đi đến chỗ gần, xung quanh căn phong một hồi mới hỏi:

- Thuốc mê có rất nhiều loại?

Bách Linh gật đầu nói:

- Ừm, có thể trực tiếp mê người ngất xỉu, có để cho người ta toàn thân bất lực nhưng con mắt có thể nhìn thấy, lỗ tai có thể nghe được; cũng có để cho toàn thân người ta như nhũn ra, con mắt không nhìn thấy, nhưng lỗ tai có thể nghe được; còn có để cho mắt người ta thấy không rõ, lỗ tai nghe không rõ, nhưng toàn thân vẫn như cũ có sức lực; còn có để cho người ta sinh ra ảo giác cùng dục vọng, toàn thân...

Nói đến đây, nàng đột nhiên dừng lại.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu sáng rực mà nhìn chằm chằm vào nàng, trên mặt lộ ra một tia thần tình phức tạp.

Trong phòng đột nhiên lâm vào tĩnh mịch.

- Cô gia... Ta, ta lừa gạt ngươi, ta chỗ này không có... Không có.

Trầm mặc đã lâu, Bách Linh mới yếu ớt mà nói:

- Cô… thuốc mê...

Nói rồi nàng lại lặng lẽ đóng lại cửa tủ.

Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, nói:

- Lấy cho ta mấy túi để cho người ta toàn thân như nhũn ra, con mắt không nhìn thấy, nhưng lỗ tai có thể nghe được. Lấy thêm mấy túi để cho người ta sinh ra ảo giác cùng dục vọng... Có thể trực tiếp đem người mê ngất đi, cũng lấy cho ta một túi...

Dừng một chút, hắn nói:

- Tạm thời chỉ những thứ này thôi.

Bách Linh không dám nói thêm nữa, cúi đầu, mở ra ngăn kéo, cho hắn một túi, yếu ớt nói:

- Cô gia, tạm thời mỗi dạng cũng chỉ có một túi, ta ngày mai sẽ luyện thêm cho ngươi, không đúng, đi mua thêm cho ngươi...

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái thật sâu, tiếp nhận thuốc, thấy phía trên mỗi cái túi đều có ghi rõ công dụng hiệu quả, lúc này mới thu vào.

Bách Linh vội vàng đóng lại ngăn kéo, đứng người lên, mặt mũi tràn đầy lấy lòng nói:

- Cô gia, chúng ta nhanh đi đằng sau đi, Thiền Thiền cùng tiểu thư chắc đang chờ gấp đó.

Lạc Thanh Chu liếc mắt nhìn ngăn kéo nàng vừa đóng lại, suy nghĩ một chút, nói:

- Bách Linh, ngươi có thể luyện chế... Ngươi có thể mua được độc dược sao?

Bách Linh kinh ngạc một chút:

- Độc dược? Cô gia muốn độc ra sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Vô sắc vô vị, có thể trực tiếp hạ độc chết người.

Bách Linh do dự một chút, lắc đầu nói:

- Cô gia, loại thuốc này đi ra bên ngoài không thể mua, ta mua không được, ta chỉ có thể mua được thuốc mê.

Lạc Thanh Chu lại nhìn chằm chằm con mắt của nàng mấy lần, nhẹ gật đầu, không tiếp tục hỏi nhiều, quay người đi ra cửa.

Bách Linh cúi đầu theo ở phía sau, giống như là tiểu hài làm sai chuyện, lại là chột dạ, lại là bất an.

Hai người đi tới hậu hoa viên.

Tần đại tiểu thư một bộ váy áo tuyết trắng vẫn như cũ ngồi trong Lương Đình an tĩnh xem sách.

Hạ Thiền thì im lặng khua kiếm dưới ánh trăng cách đó không xa.

Gió đêm phất qua, lá rụng xào xạc.

Lạc Thanh Chu nhìn thân ảnh Hạ Thiền băng lãnh đơn bạc, cùng gương mặt vẫn còn ngây ngô như cũ, trong đầu không khỏi nhớ tới ban đêm lần đầu tiên trước kia.