Bách Linh ngây ngẩn cả người, sờ đầu, đuổi theo hắn nói:
- Cô gia, ngươi làm gì vuốt đầu của người ta?
Lạc Thanh Chu đáp:
- Thích thì làm thôi.
Bách Linh hừ một tiếng, nói thầm:
- Cô gia chỉ thích khi dễ người ta, có bản lĩnh đi khi dễ Thiền Thiền hay tiểu thư ấy.
Lạc Thanh Chu nói:
- Các nàng không có đáng ghét, tại sao phải khi dễ các nàng?
Bách Linh nghe xong, lập tức nhếch miệng nhỏ, cả giận nói:
- Cô gia, người ta chỗ nào đáng ghét rồi? Người ta rõ ràng đáng yêu như vậy!
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng một cái nói:
- Đúng rồi, Bách Linh, hỏi ngươi một chuyện.
Bách Linh uốn éo thân thể, miệng chu lên một cái, đáp.
- Hừ, không biết!
Lạc Thanh Chu dừng bước lại, nhìn nàng nói:
- Có phải ngươi biết chế thuốc hay không?
Bách Linh dừng một chút, xoay người nhìn hắn, một mặt mê mang nói:
- Thuốc gì? Cô gia, ta chỉ biết đi bốc thuốc và nấu thuốc. Hạ Thiền lần kia bị bệnh, chính là ta ra ngoài bắt thuốc, trở về còn giúp nàng nấu nữa đây này.
Lạc Thanh Chu nhìn con mắt của nàng nói:
- Ta đã từng đi phòng của ngươi, luôn luôn có thể ngửi được các loại hương hoa, lại thường xuyên gặp ngươi ngắt lấy hoa cỏ, ta còn nhìn thấy bình thuốc ở trong phòng của ngươi.
Bách Linh giòn tiếng giải thích.
- Người ta thích các loại hoa, bình thuốc kia là đập nát cánh hoa bỏ vào dùng, sau khi đập nát hoa ra phơi khô, bỏ vào trong lò hương đốt, mùi thơm bay ra khá thơm đó.
Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, không tiếp tục hỏi nhiều, nói:
- Tốt thôi, coi như ta chưa nói gì đi, ta đến lúc đó đi tiệm thuốc xem.
Bách Linh hiếu kỳ hỏi:
- Cô gia muốn mua thuốc gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- Thuốc mê.
- Mê... Thuốc mê?
Bách Linh ngây ngẩn cả người, sắc mặt lập tức biến hóa:
- Cô gia, ngươi muốn mê ai? Mê nhị tiểu thư, hay là mê... Mê ta?
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật một cái, dừng bước lại nhìn nàng nói:
- Ngươi cảm thấy ngươi cần thuốc mê sao?
Bách Linh chớp mắt to, vô ý thức nhẹ gật đầu, lập tức lại vội vàng lắc đầu, nghĩ nghĩ, lại gật đầu một cái.
Lạc Thanh Chu không khỏi cười nhạo một tiếng:
- Cô gia chỉ dùng miệng động động mấy cái, ngươi đã bị mê choáng đi, còn cần lãng phí thuốc mê?
Bách Linh lập tức cả giận nói:
- Người ta mới sẽ không bị mê đây, người ta... Ngô....
Lạc Thanh Chu ôm eo nhỏ của nàng, ngăn chặn miệng nhỏ của nàng.
Ánh trăng như nước, bóng đêm yên tĩnh.
Bên trên hành lang, thiếu nữ một bộ váy áo màu hồng, phấn nộn như hoa, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, ngước cổ, lông mi rung rung động động, thân thể mềm mềm dán ở trong ngực người nào đó...
Mấy phút sau.
Lạc Thanh Chu mới tha cho cái miệng nhỏ của nàng, ôm thân thể mềm nhũn vô lực của nàng nói:
- Nhìn, đây không phải choáng rồi sao?
Toàn thân Bách Linh mềm nhũn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hai con ngươi mê ly, cái miệng nhỏ nhắn vẫn như cũ quật cường nói:
- Mới... Làm gì có
Lạc Thanh Chu nói:
- Tốt rồi, bỏ tay ra đi.
Bách Linh lại hoảng hốt một hồi, mới lấy ra tay nhỏ từ bên hông hắn, quyệt miệng nói:
- Thối cô gia, lại dám khi dễ người ta... Người ta muốn nói cho Hạ Thiền.
- Ba!
Lạc Thanh Chu lại vỗ một cái lên bờ mông đang ngạo nghễ ưỡn lên của nàng, nói:
- Còn một cánh tay nữa.
- Nga…
Bách Linh lúc này mới lấy ra một tay nhỏ khác từ trong quần áo trước ngực hắn.
- Có thuốc mê hay không?
Lạc Thanh Chu lại hỏi.
Bách Linh lại do dự một hồi, mới hỏi:
- Cô gia cần nói trước, ngươi muốn mê ai? Là người trong phủ của chúng ta sao? Là nam hay nữ?
Lạc Thanh Chu nói:
- Địch nhân.
Dừng một chút, hắn giải thích:
- Hôm nay ta và nhị tiểu thư cùng quận chúa ra ngoài, gặp một vài người xấu. Ngươi cũng biết, ta là người đọc sách, là thư sinh yếu đuối, tay trói gà không chặt....
Nói đến chỗ này, ánh mắt Bách Linh sâu kín nhìn hắn một cái, xen vào nói:
- Thế nhưng cô gia vừa rồi khi dễ người ta, rất có khí lực nha, người ta liều mạng giãy dụa đều không tránh thoát đây.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta nói chính là sức tay của ta không trói gà, lại không có nói miệng ta không được. Người đọc sách động khẩu không động thủ, miệng tương đối lợi hại, đây không phải rất bình thường, rất hợp lý sao?
Bách Linh: - ...
Lạc Thanh Chu tiếp tục nói:
- Hôm nay chúng ta gặp được những người xấu kia, muốn khi dễ nhị tiểu thư cùng quận chúa, ta thân là nam nhi đường đường, hẳn là nên đứng ra bảo hộ nhị tiểu thư cùng quận chúa, nhưng ta là thư sinh yếu đuối, căn bản không có khí lực động thủ với đám người xấu kia. Cho nên ta nghĩ, nếu như trên người ta có ám khí, hẳn là sẽ không mất mặt như vậy. Quận chúa đã từng truyền thụ cho ta kỹ xảo vung vôi, ta cẩn thận suy nghĩ một chút, chỉ là vôi khẳng định vô dụng, nếu như thêm một chút bột phấn thuốc mê vào trong vôi phấn, đối với một chút người xấu tội không đáng chết, hẳn là sẽ rất có hiệu quả.